Lại kể chuyện Bích Mặc tiên sinh của chúng ta...
Sau khi đến thành Hải Nha mượn kinh thư của thành chủ Hoàng Kim Thần, đồng thời bị tên đại đồ đệ bán đứng một phen, Nguyễn Đông Thanh lập tức ba chân bốn cẳng sử dụng truyền tống trận rời đi.
Có thể nói là ngựa không dừng vó, không kịp ngồi ấm mông đã lên đường.
Kể từ lúc xuyên không đến Huyền Hoàng giới đến giờ, chưa có lần nào mà Nguyễn Đông Thanh lại phải gấp gáp khẩn trương, bôn ba xuôi ngược, lội suối chèo đèo như lần này. Cho dù là cái lúc đến Mĩ Vị sơn trang cầu trù, hay là cái lần đi thành Cổ Long dự hội cũng không thể nào so sánh được.
Bởi nhẽ, Kim Thiền Tử đã giao hẹn luận đạo vào nửa tháng sau buổi tiếp thái tử Trường Không lần trước.
Thực lòng mà nói, nếu có thể, Nguyễn Đông Thanh chỉ muốn từ chối quách cho rảnh nợ.
Sau cái lần nổi máu gàn với Nho môn, vô tình khiến tiên hiền vãng tháng của người ta khóc như mưa rào trút nước lần trước, có thể nói Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chẳng lúc nào được yên thân. Kẻ thì tìm đến mộ danh bái sư, người thì đập cửa nhà học yêu cầu tỉ thí. Thậm chí cũng không thiếu kẻ rình sẵn trên đường tập kích ám hại. Tuy đến giờ Nguyễn Đông Thanh vẫn chưa mất cọng tóc nào, song cũng khiến gã nơm nớp lo sợ, tinh thần uể oải chẳng thể nào tập trung nổi.
Thậm chí, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn cảm thấy nếu chuyện này còn tiếp tục nữa thì gã đến thần kinh rung rinh, mắc chứng hoang tưởng mãn tính mất.
Đáng tiếc, người tính chẳng bằng trời tính.
Chẳng hiểu tên nào có cái mồm như cái đít vịt mà tin tức truyền nhân của chùa Long Hoa đòi thách đấu luận đạo trên đất Đại Việt lọt vào tai Lê Dực. Trư Đế nói thời Đại Việt lập quốc, Phật môn góp sức không nhỏ, thời thái tổ Đồ Thành còn là quốc giáo, phát triển rực rỡ mười phần, tự xưng là không thua kém gì Phật giáo phương bắc. Mà Long Hoa tự chính là thái sơn bắc đẩu, đại diện của Phật gia lục quốc, uy vọng chỉ hơn chứ chẳng kém các thánh địa như Kiếm Trì, Phần Thiên Cốc, hay lục đại thư viện của Nho môn chút nào.
Bây giờ có cao tăng chùa Long Hoa vượt non qua biển tìm đến “giao lưu”, nếu như Đại Việt không chịu nhận lời thì quá bằng thừa nhận là thua kém người ta. Thế là, ngay trong đêm đó, Trư Đế cho người truyền khẩu dụ “thay mặt Bích Mặc tiên sinh nhận lời”, hỏa tốc lao tới ải Quan Lâm. Lệnh vua khó trái, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chỉ đành bưng cái mặt méo xẹo nhăn hí như khỉ ăn ớt ra mà tiếp chỉ.
Thế vẫn chưa hết, lần này Nguyễn Đông Thanh lại còn gặp phải cái cảnh chó cắn áo rách nữa.
Khi hắn chạy sang nhờ Hồng Vân chép cho mấy quyển kinh Phật ở địa cầu nghiên cứu như mọi lần, thì nàng ta nói không giúp được cho gã. Nghe cô hàng xóm bảo kinh Phật toàn những câu tối nghĩa, cô nàng đọc chả hiểu gì cả, chép được nửa trang đã đau đầu buồn ngủ.
Bấy giờ, Nguyễn Đông Thanh mới nhớ đến cái điện thoại đã hết pin nằm chỏng chơ trong thư phòng. Gã trộm nghĩ, nếu như lúc này nó còn hoạt động, thì tự gã tải mấy bộ kinh Phật trên mạng về cũng được, chẳng cần đến Hồng Vân giúp đỡ. Thế nhưng bây giờ đang lúc rục rịch chiến tranh, hải thú có thể tràn lên bờ bất cứ lúc nào, Lâm Phương Dung cần phải cùng Kiếm Trì trấn thủ biên cương. Nguyễn Đông Thanh dẫu sao cũng là người có ăn có học, sao có thể tìm đến làm phiền Lôi Đình Kiếm Tổ trong quãng thời gian này được?
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hết cách, cực chẳng đã, chỉ đành bôn ba ngược xuôi hết từ nam lại đến bắc. Vừa là để mượn kinh sách về Phật môn của Huyền Hoàng giới, lại vừa tiện đường công tác hỏi thăm tìm cách làm một cái sạc điện thoại, theo cái kiểu “có bệnh thì vái tứ phương”, Hoàng Kim Thần nghe gã hỏi, lập tức giới thiệu hai anh em họ Hàn ở Ti Đằng doanh.
Đáng tiếc, hai người họ cũng đành bó tay, nói với tay nghề của họ thì không tài nào có thể chuốt một sợi đồng mảnh như sợi chỉ thế được.
Vốn là Nguyễn Đông Thanh định tiu nghỉu quay lại Quan Lâm, thì chợt nhận được truyền tin của Hồ Ma Huyền Nguyệt rằng ở thành Bạch Đế người ta vừa khai quật được một tấm bia đá, trên có chép kinh Phật cổ, rất có giá trị tham khảo. Đồng thời, y thị cũng bóng gió rằng ở thành Bạch Đế có một thiếu nữ rất giỏi cái nghề rèn đúc, thủ công. Nếu Bích Mặc tiên sinh không có việc gì khác, chi bằng đến thành Bạch Đế một chuyến thử vận may.
Nguyễn Đông Thanh nghe y thị nói vậy, bụng bảo dạ cũng hợp lý. Chuyến này lên đường vừa giải quyết công chuyện, lại vừa tiện đường thăm thú dân tình luôn. Dù sao sắp tới đây gã cũng sẽ đến thành Bạch Đế nhậm chức một thời gian, giờ lấy thân phận khách phương xa đến điều tra quan sát cũng tốt.
Vì một nguyên nhân nào đó, mặc dù dân chúng Bạch Đế và Hải Nha ghét nhau như chó với mèo, song lại có một truyền tống trận nối thẳng hai thành với nhau, thế nên chuyện di chuyển cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.
Thế là, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lập tức khăn gói quả mướp sử dụng truyền tống trận đến thẳng thành Bạch Đế.
oOo
Bấy giờ, ải Quan Lâm...
Hồ Ma Huyền Nguyệt bình thản đặt ấn thành chủ của mình xuống, phất tay ra hiệu cho mấy người lính hầu lui xuống. Những tên này đi theo y thị đã nhiều năm, giỏi nắm bắt ý chủ. Thành thử, không đợi Hồ Ma Huyền Nguyệt phải có thêm bất cứ một hành động nào, cả đám đã lục tục vén tấm liếp che cửa lều lên, nhẹ nhàng rút khỏi soái trướng.
Còn lại một mình, thành chủ thành Bạch Đế mới quay sang, nhìn lão già đang đứng nhởn nhơ trong lều, nói:
“Mộc gia chủ đêm hôm khuya khoắt đến tìm tiểu nữ thế này có phải là có hơi không hợp lễ nghi hay không?”
Mộc Thanh Hiên nhăn răng cười, nói:
“Hồ Ma thành chủ cần gì phải giả vờ với lão phu nữa? Ban nãy ai là người đã nhờ thành chủ dụ Bích Mặc tiên sinh đến thành Bạch Đế, hai ta đều đã tỏ tường. Có trách thì cũng chỉ trách tên Nguyễn Đông Thanh này đụng vào vảy ngược của Đế Mộ thôi.”
“Ồ? Vậy đường chủ đến tìm tiểu nữ là muốn làm gì? Uy hiếp ư?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt nhíu mày, từ từ đưa tay đặt lên túi chứa đồ, tinh thần căng như dây đàn. Bấy giờ, chỉ cần Mộc Thanh Hiên có bất cứ một động tĩnh nào khả nghi, y thị sẽ lập tức tuốt khí giới, chỉ trong vòng một hơi thở, chắc chắn giữa trán lão sẽ có thêm một lỗ máu. Song, ngay cả khi trước mặt chỉ là một kẻ tu vi tam cảnh, y thị vẫn chẳng thể nào bình tĩnh. Về lý mà nói, đối thủ chỉ là một lão già tu vi tam cảnh, lại học y thuật, sức chiến đấu chẳng có bao nhiêu. Hồ Ma Huyền Nguyệt lúc này lẽ ra đã đứng ở thế bất bại mà nhìn xuống, đáng nhẽ phải là kẻ nắm đằng chuôi.
Thế nhưng, trực giác của y thị lại mách bảo rằng đường chủ của Tế Thế đường không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Một khi Hồ Ma Huyền Nguyệt mất cảnh giác, chắc chắn sẽ phải ăn quả đắng.
Mộc Thanh Hiên cười hề hề, nói: