Sau khi bình tĩnh lại, hai người Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh lại tiếp tục bàn tính về bước tiếp theo. Đã có bài học từ thất bại lần này, họ không còn dám khinh địch nữa, mà phải cẩn thận suy tính kỹ càng mọi khả năng.

Thế nhưng, hai người họ tự nhận thấy bản thân thân cô thế cô, lại chỉ mới có mười mấy tuổi, đào đâu ra nhân mạch để mà đấu với Nho môn? Tuy nói, cả hai có “chỗ dựa vững chắc” là Lão Thụ cổ viện, song nước xa không cứu được lửa gần, huống chi ở “trạng thái hiện tại” của sư phụ, sợ là cũng không thể trực tiếp ra mặt giúp hai người họ được. Cái mà hai người Trương – Đỗ cần là quan hệ và một chỗ dựa gần hơn, cũng như địch tình để có thể lên kế hoạch cụ thể.

Nếu cứ tiếp tục nhờ người của Kiếm Trì giúp thì hai người họ cũng có chút ngại ngùng. Dẫu sao, Kiếm Trì vẫn là người ngoài. Có thể tính là đồng minh thân thiết của cổ viện, song vẫn là người ngoài. Hà huống, Kiếm Trì tính ra lại còn là nhà vợ của Trương Mặc Sênh. Con rể chưa vào nhà đã dựa hơi nhà vợ còn ra thể thống gì nữa? Họ Trương đường đường là thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang, huyết khí phương cương, đâu thể hơi tí là nhờ vả nhà vợ được. Thi thoảng nhờ vả, sau đó trả lễ, thì gọi là có đi có lại, bồi dưỡng quan hệ. Chứ nếu hơi tí đã nhờ lại không biết tự giải quyết vấn đề của bản thân thì rõ ràng là ăn hại, lợi dụng lòng tốt của người khác.

Thế nên, sau một hồi bàn bạc, thì hai người tạm quyết định: chuyện đầu tiên cần làm là Tiểu Thực Thần sẽ truyền tin về nhà, vận dụng quan hệ nhân mạch của Mỹ Vị sơn trang tìm kiếm thông tin của kẻ địch trực tiếp lần này, rồi tùy theo địch tình thu thập được mà quyết định bước tiếp theo.

oOo

Trương Mặc Sênh truyền tin về sơn trang được hai ngày thì nhận được hồi đáp, hẹn gặp mặt bí mật đêm hôm đó trong khu rừng gần thành.

Hai người cổ viện thu xếp đến được chỗ hẹn, thì thấy hai người mặc áo chùm kín mít. Trương Mặc Sênh đến gần chào hỏi thì hai người này mới vén mũ trùm ra để lộ ra thân phận: một là Hứa Mộng Dao, phong chủ Cam phong, người thứ hai không phải ai khác, chính là Tiêu Hàm Huân, phu nhân của trang chủ đương thời Quách Vân Hưng.

Từ sau sự kiện vợ chồng y thị mưu hại Dương Huyền, suýt đẩy sơn trang vào cảnh vạn kiếp bất phục, tuy về sau tràng nguy cơ được hóa giải, Nguyễn Đông Thanh lại đứng ra cầu tình, hai người được tha tội chết, nhưng tội sống thì còn đang trong quá trình sám hối. Thế nên, Tiêu Hàm Huân không được lên núi, lại luôn phải thay phiên ở dưới sự giám sát của một trong vị phong chủ. Ngoài hai điều này ra thì các vị cao tầng của Mỹ Vị sơn trang cũng không có hạn chế gì khác. Tiêu Hàm Huân kỳ thực rất thông minh, nếu không trước đây cũng không hại nổi Dương Huyền, chả qua hồi đó lầm đường lạc lối, thờ sai chủ mà thôi. Từ sau khi được tha mạng, y thị đã biết hối cải, vẫn không ngừng lập công chuộc tội, gần đây giúp Mỹ Vị sơn trang phát triển không ít.

Lần này, Trương Mặc Sênh truyền tin về nhờ trợ giúp, sau khi các vị phong chủ họp bàn, quyết định giao nhiệm vụ cho Tiêu thị đi làm. Y thị sau khi điều tra sơ bộ thì phát hiện có nhiều điểm khả nghi, bèn kiến nghị lên trên, muốn gặp trực tiếp Trương Mặc Sênh để hỏi rõ tình hình. Thế nên mới có buổi gặp gỡ hiện tại.

Thấy Trương Mặc Sênh không trả lời ngay mà còn cảnh giác nhìn mình, Tiêu Hàm Huân thở dài:

“Thiếu trang chủ, tôi biết tôi có lỗi với cha con cậu, nhưng chuyện đã rồi, chúng ta cũng không cách nào thay đổi được quá khứ. Kể từ khi cậu và tiên sinh rời đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã sám hối rất nhiều. Cậu có thể tiếp tục căm hận tôi, nhưng xin cậu cho tôi cơ hội giúp đỡ cậu. Cậu cũng có thể tin tưởng tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với sơn trang, có lỗi với cha con cậu nữa. Từ ngày tiên sinh và cha cậu tha mạng cho tôi, tôi đã tự thề với bản thân vậy rồi.”

Hứa Mộng Dao bên cạnh cũng nói:

“Sênh, tin cô ta lần này đi. Lâu nay đúng là Tiêu Hàm Huân đã rất hối cải, cô có thể làm chứng.”

Trương thiếu trang chủ nghe phong chủ Cam phong nói đỡ như vậy mới gật đầu một cái, đoạn bắt đầu trả lời những thắc mắc của Tiêu Hàm Huân.

Hai người một hỏi một trả lời một lúc. Đến khi Tiêu Hàm Huân hiểu được ngọn căn nguồn gốc tình hình rồi mới thỏa mãn gật gù. Y thị yên lặng suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Còn hai vấn đề cuối cùng nữa. Thứ nhất, thiếu trang chủ, Đỗ tiểu thư, hai người là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, liệu trong tay có thứ gì có thể đe dọa đến căn cơ của Nho môn hay không?”

Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh liếc nhau, cùng nghĩ tới bản nháp lần văn đấu khi trước của sư phụ. Tiêu Hàm Huân nhìn phản ứng của hai người, bèn nói tiếp:

“Nhìn phản ứng của hai vị tôi biết đáp án rồi. Hai người cũng không cần nói cho tôi biết là gì. Tôi có biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần hai người có thứ như thế trong tay là được rồi.

“Còn vấn đề cuối cùng, Đỗ tiểu thư, quan hệ của ngài và Đạo môn liệu có khả năng hòa giải hay tiểu thư liệu có thể nhường cho đạo môn được lợi hay chăng?”

Đỗ Thải Hà mặt nhìn rất khó coi, một lúc mới đáp:

“E là không được.”

Tiêu thị nghe vậy thì trầm tư một lúc rồi nói:

“Kỳ thực tôi có một cách có thể khiến Nho môn ăn quả đắng lại phải chủ động lùi một bước, không chừng có thể cứu những người xấu số kia. Thế nhưng nếu quan hệ của Đỗ tiểu thư với đạo môn xác định chắc chắn là thủy hỏa bất dung, không chung một đường, thì sợ là cách này cũng có phần hơi nguy hiểm cho tiểu thư...”

Đỗ Thải Hà nói:

“Quách phu nhân xin cứ nói!”

“Muốn áp chế Nho môn, kỳ thực dựa vào một trong các lộ khác trong Ngũ Lộ Triều Thiên là dễ nhất...”

Tiêu Hàm Huân mới nói đến đây, thì bỗng một giọng nói vang lên:

“Kế hay lắm! Kế hay lắm!”

Hứa Mộng Dao nghe thấy cũng giật mình. Bà ta đã vào Vụ Hải, bản lĩnh không thấp. Nếu có kẻ có thể đến mà bà không hay biết gì, đối phương hẳn có chút khó nhằn. Phong chủ Cam phong quay người về phía phát ra âm thanh, quát:

“Kẻ tới là ai? Mau lộ diện!”

“Hứa phong chủ yên tâm, chúng ta là bạn, không phải là thù!”

Tiếng nói lại cất lên, đồng thời, từ sau một gốc cây gần đó, ba bóng người bước ra. Hai người đi trước không ai khác chính là Song Vô Song, còn người cuối cùng – cũng chính là người vừa lên tiếng – mặc áo choàng đen, trùm mũ kín mít. Đỗ Thải Hà nghe giọng người này thì nhíu mày, ngờ vực hỏi:

“Ngài là Vân Hà Kiếm Tổ phải không?”

Liễu Ân kéo mũ trùm đầu xuống, cười nói:

“Một tháng không gặp, Đỗ tiểu thư vẫn nhạy bén như vậy!”

Đoạn lại quay qua, gật đầu chào ba người Mỹ Vị sơn trang:

“Trương thiếu trang chủ, Quách phu nhân, Hứa phong chủ!”

Chào hỏi xong xuôi, họ Liễu lại nói:

“Hàn trưởng lão truyền tin về Kiếm Trì, nói rõ tình hình gần đây, bản kiếm tổ bèn chạy tới đây, định bàn với hai vị đối sách, nửa đường gặp hai vị rời khỏi thành, lại có hai con chuột nhắt theo chân nên đã tiện tay giải quyết, rồi theo tới đây. Nhưng nếu sớm biết lần này Hứa phong chủ cùng Quách phu nhân cũng đến, thì bản tọa cũng không cần tốn công vô ích rồi.”

Đoạn, quay về phía Tiêu Hàm Huân, chắp tay nói:

“Tiêu nữ sĩ quả là tài trí hơn người, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo ngài đã bỏ tối theo sáng, khiến bản kiếm tổ mất đi một kình địch tiềm năng.”

Tiêu Hàm Huân sửng sốt, cũng vội chắp tay đáp lễ:

“Vân Hà Kiếm Tổ nói quá rồi!”

Liễu Ân lại quay về phía hai người Trương, Đỗ, nói:

“Nhưng đằng nào cũng đến tận đây rồi, tại hạ xin góp chút sức mọn, giúp hóa giải phần nào nguy hiểm trong kế hoạch của Quách phu nhân, được chứ?”

Đơn giản vài câu nói, Liễu Ân đổi xưng hô tới mấy lần, đều có dụng ý rõ ràng, quả là lời ít mà ý nhiều. Đầu tiên gã giải thích tại sao mình tới đây, tiện nhắc nhở cho hai người Trương Đỗ cẩn thận Nho môn giám sát họ, sau lại tự hạ mình, nói lần này có Tiêu Hàm Huân cùng Hứa Mộng Dao, gã có đến hay không cũng không quan trọng. Mặc kệ điều hắn nói đúng hay không, thì cũng đều đã cấp cho Mỹ Vị sơn trang đầy đủ mặt mũi. Tiếp đó, hắn gọi Tiêu Hàm Huân là “Tiêu nữ sĩ” thay vì “Quách phu nhân”, thể hiện thái độ thưởng thức, tán dương tài năng của bản thân y thị, chứ không phải chỉ coi Tiêu thị là phu nhân của Quách Vân Hưng. Cuối cùng lại lái về chuyện chính, tự xưng “tại hạ”, nhấn mạnh “góp chút sức mọn”, nói rõ lần này không phải là hai người cổ viện nhờ Kiếm Trì gánh vác, mà gã chỉ là đến trợ giúp cho kế hoạch của Mỹ Vị sơn trang thêm suôn sẻ mà thôi. Như vậy, vừa vặn giảm sự bài xích của hai người Đỗ, Trương, lại cho họ lý do nhận sự giúp đỡ của Kiếm Trì.

Chỉ với bốn câu nói, mà Vân Hà Kiếm Tổ đã hoàn toàn làm hài lòng tất cả những người có mặt, lại thành công đưa bản thân vào lần hành động này, quả không hổ là kẻ làm chính trị, ngoại giao lâu năm, bộ não đằng sau sự tồn vong của Kiếm Trì!

Kỳ thực, từ khi nhận tin của Hàn Ngọc Sương, Liễu Ân đã đoán được người của cổ viện không muốn làm phiền Kiếm Trì quá nhiều, nhất định sẽ không chủ động nhờ vả lần này. Lúc thấy hai người lén lút rời thành, lại bị người của Nho môn theo dõi, hắn ra tay đánh ngất người của Nho môn, song cũng không lộ diện ngay, mà núp ở một bên nghe lén để tìm đột phá khẩu. Tới khi đoán được kế hoạch của Tiêu Hàm Huân, Liễu Ân mới ra mặt, lại lựa lời làm rõ lần này kế hoạch là của Mỹ Vị sơn trang, bản thân chỉ là tiện tay giúp sức một chút thôi, giải khai khúc mắc trong lòng hai người Trương, Đỗ.

Có thêm Vân Hà Kiếm Tổ nhập cuộc, kế của Tiêu Hàm Huân nhanh chóng được sửa sang đến hoàn chỉnh, kỹ càng. Và quả thực, phần rủi ro, nguy hiểm của kế hoạch giảm đi nhiều nhờ có Liễu Ân. Trương Mặc Sênh đứng một bên nghe hai người Liễu – Tiêu tính kế ăn ý như tri kỷ hận gặp nhau quá muộn mà cảm khái trong lòng:

“Đúng là sư phụ nhìn xa trông rộng! Tha mạng cho Tiêu Hàm Huân khiến Mỹ Vị sơn trang thêm một quân sư tài ba, cổ viện thêm một đồng minh mạnh mẽ!”

Đỗ Thải Hà cũng đã được nghe kể về chuyện Tiêu Hàm Huân, nên cũng nghĩ:

“Tiểu Thạch tiền bối nói không sai, tha cho một người biết hối cải kỳ thực cao tay hơn giết kẻ làm ác nhiều lắm!”

Đương nhiên, một người cũng phải rất có bản lĩnh hoặc cực kỳ can đảm mới dám tha mạng cho một kẻ thông minh. Dẫu sao, đâu thể chắc chắn trí thông minh kia sẽ không có một ngày tiếp tục được dùng để đâm bản thân một nhát từ sau lưng? Thành thử, nếu không đủ bản lãnh phòng thân, thì đây chính là đem tính mạng chính mình ra đánh cược.

Bàn bạc xong xuôi, Tiêu Hàm Huân giao cho Đỗ Thải Hà hai phần tài liệu điều tra cần thiết cho bước đầu tiên của kế hoạch, rồi bái biệt, cùng Hứa Mộng Dao trở về Mỹ Vị sơn trang. Liễu Ân tiễn chân hai người Đỗ, Trương về tận nơi nghỉ của mỗi người, rồi mới cùng Song Vô Song trở về trại doanh của Kiếm Trì, chuẩn bị dần cho phần diễn của gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play