Thẩm Tam Vạn đi đến cửa hầm mỏ, thì vừa vặn bắt gặp Mão từ dưới đi lên, liền hỏi:
“Nhiệm vụ hoàn thành chưa?”
Mão lấy cuốn sách từ trong người ra, đoạn đáp:
“Tạ Thiên Hoa đã trúng độc, mất mạng chỉ là chuyện sớm muộn, con hắc tước đã bỏ chạy, tạm thời chưa bắt được. Nhưng tìm được vật này, hẳn là có thể giao nộp cho các vị Đế Tôn.”
Thẩm Tam Vạn nghe vậy thì híp mắt lại nhìn chằm chằm nữ sát thủ. Đoạn, chẳng nói chẳng rằng bỗng dưng vung tay, tát y thị một cái.
Mão bị đánh trúng, ngã xuống đất, lại lăn đến mấy vòng. Lúc này mới nghe họ Thẩm quát:
“Vô dụng! Từ bao giờ sát thủ của Sát Thần Điện lại nương tay, chừa đường sống cho mục tiêu của mình?”
Lão tiến lên, bồi thêm một cước vào bụng nữ sát thủ, lại nói:
“Ngươi chẳng lẽ còn không rõ, mục tiêu lần này là Tạ Thiên Hoa? Sống phải bắt được người, chết phải thu lại xác. Ngươi đã không kết liễu ả, lại còn nhặt về một cuốn sách định bàn giao?”
Nói đến đây, họ Thẩm nhìn Mão đầy ý vị, trầm ngâm nói:
“Chả lẽ, ngươi vẫn không phân định được rõ, bản thân là Mão của Sát Thần Điện, hay là Kiều A Bích của trấn Thiết Khanh?”
Nghe được lời này, cơ thể của nữ sát thủ bỗng run lên nhè nhẹ. Y thị lồm cồm bò dậy, hai tay nắm thành nắm đấm, nói:
“Bản cô nương là ai còn chưa đến lượt một người ngoài như ngươi nói ra nói vào!”
Thẩm Tam Vạn cười lớn, vung tay một cái, nữ sát thủ còn chưa kịp đứng lên đã như bị một bàn tay khổng lồ tát cho một cái, cả người văng khỏi mặt đất, đập thẳng vào tường động. Thế rồi, lại như diều đứt dây, ngã xuống đất. Họ Thẩm lúc này lại nói:
“A, phải không? Ta xem chừng đúng là nhà ngươi vẫn không tỉnh táo, vẫn còn tưởng mình là Kiều A Bích, nên mới có thể yếu đuối như vậy.
“Đã vậy, bản tọa liền đánh cho đến khi nào ngươi thanh tỉnh thì thôi. Còn nếu ngươi đến chết vẫn không thể xác định mình cuối cùng là ai, vậy chỉ có thể trách bản thân ngươi. Dẫu sao thì một sát thủ không thể kết liễu mục tiêu cũng là kẻ vô dụng.”
Dứt lời, lão ta liền theo đó mà làm. Ngay gần cửa mỏ Cô Sơn, Mão liên tục bị đánh cho tối tăm mặt mũi, văng từ bên này qua bên kia, lăn lộn trên mặt đất...
oOo
Tại một chỗ khác, sâu trong mỏ Cô Sơn, Tạ Thiên Hoa mồ hôi chảy đầm đìa, răng cắn chặt, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia kiên định quật cường.
Hiện tại, cô nàng đang vận dụng toàn bộ kiến thức học được, thử nghiệm thành quả tu luyện của bản thân trong suốt một năm nay, để tìm đường sống trong cõi chết.
Kỳ thực, kể từ khi chứng kiến Lý Thanh Vân suýt bỏ mạng trong tay Nhậm Ngã Cuồng trong Thương Lan Kiếm Vực, rồi được kiếm Lăng Xương cứu lại một mạng, Tạ Thiên Hoa đã bắt đầu vắt óc suy nghĩ về một phương pháp khu trục các loại năng lượng, độc vật, công kích ngoại lai khỏi cơ thể.
Giả thuyết nàng ta đặt ra, là dựa trên kiến thức về hệ miễn dịch trong Sinh học và nguyên lý của phương pháp áp dụng sóng ánh sáng trong xạ trị ung thư. Nếu như có thể điều khiển Thanh Sắc Thần Quang, vừa như lợi khuẩn miễn dịch, vừa như xạ trị, nhằm thẳng vào các vật chất ngoại lai trong cơ thể, tịnh hóa chúng thì sao?
Về lý thuyết mà nói, chuyện này là hoàn toàn có thể. Thanh Sắc Thần Quang có đầy đủ các tính chất cần thiết của lợi khuẩn miễn dịch và ánh sáng phóng xạ. Điều duy nhất thiếu sót, chính là khả năng khống chế của bản thân Tạ Thiên Hoa.
Phải biết, Thanh Sắc Thần Quang từ xa xưa khi mới chỉ có lực tịnh hóa, chưa được Thanh Tước lão tổ tìm ra cách phát huy thành lực hóa tán, tuy khi ấy bị coi thường là sức chiến đấu yếu nhất trong ngũ sắc, nhưng cũng tuyệt không phải là đồ chơi. Không cẩn thận vẫn có thể mất mạng như thường. Sau Thanh Tước lão tổ, tộc Thanh Tước cũng chỉ chăm chăm đẩy mạnh sức công phá và lực hóa tán lên, nào có ai đi hướng ngược lại?
Thành thử, tuy trải qua mấy vạn năm truyền thừa, thiên tài vô số, nhưng chưa có một Thanh Tước nào dám đưa ngược Thanh Sắc Thần Quang vào trong chính cơ thể mình, rồi sử dụng nó để khử độc. Cách này nếu nói ra cho các tộc nhân của Thanh Tước tộc, khẳng định sẽ bị chê cười, cho là chán sống nên muốn tự sát. Ngay cả chú cô nàng, Tạ Hàn Thiên – cho dù thường bị người đời gọi là kẻ điên, chắc cũng không dám lấy thân thử nghiệm. Đơn giản vì lực hóa tán cùng sức công phá của Thanh Sắc Thần Quang quá lớn, độ nguy hiểm quá cao.
Mà đây cũng chính là lý do Tạ Thiên Hoa trước kia từng tìm đủ cách để điều chỉnh cho thần quang yếu nhưng bền bỉ, cuối cùng đã được sư phụ “thông qua” Lâm Phương Dung chỉ điểm trợ giúp.
Nói cách khác, nếu như đời đời Thanh Tước sau lão tổ chỉ chuyên chú vào cường hóa Thần Quang, thì Tạ Thiên Hoa lâu nay đi ngược chiều, nhược hóa Thanh Sắc Thần Quang về bản ban đầu trước Thanh Tước lão tổ, sau đó tiến thêm một bước, áp dụng kiến thức khoa học tự nhiên vào bổ trợ, tăng phúc cho thần thông bản mệnh này. Nếu như Lý Thanh Vân lý giải cốt lõi của thần công cổ viện là “đánh vào chỗ đó”, thì kiến giải của Tạ Thiên Hoa gói gọn trong hai chữ “kiểm soát”. Nàng ta kỳ thực chính là tự sáng tạo lối riêng của mình từ những gì quan sát được từ ba Đại Yêu của cổ viện.
Nhất là kể từ sau khi bị trúng một dao tẩm độc trong trận đánh với Đỗ Trạng Nguyên, cô nàng nhân họa đắc phúc, có kiến giải về trúng độc, giải độc sâu sắc hơn một chút, lại càng có thêm động lực để đẩy nhanh nghiên cứu của bản thân.
Tất nhiên cũng phải công nhận, chỉ riêng việc nàng ta có thể liên kết các kiến thức hoàn toàn mới lạ, lại tưởng chừng không hề có liên quan với nhau cùng với quan sát và lý giải cá nhân về thần thông bản mệnh của tộc Thanh Tước, sau đó đưa ra phương án áp dụng chưa từng có thôi đã đủ để khẳng định Tạ Thiên Hoa là thiên tài ngàn năm khó gặp ở Huyền Hoàng giới nói chung và trong tộc Thanh Tước nói riêng rồi. Tuy hiện tại xét về tu vi cùng khả năng thực chiến, cô nàng vẫn kém xa Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh, thậm chí chưa chắc đã hơn nổi Lý Thanh Vân, thế nhưng nếu chỉ so sánh bộ óc cùng sự sáng tạo, Tạ Thiên Hoa tuyệt đối có thể bỏ xa đồng lứa cả mấy con phố!
Mà ngay lúc này chính là thời khắc để kiểm tra thành quả cố gắng suốt một năm nay của nàng ta.
Tạ Thiên Hoa cắn má, cố giữ cho bản thân thanh tỉnh. Cô nàng lúc này đang trong tư thế gối trái quỳ, tay trái chống xuống đất. Tay phải nàng ta nắm bốn ngón lại, chỉ còn ngón trỏ chĩa ra. Đầu ngón trỏ có thể mơ hồ nhìn thấy một quả cầu thanh sắc nhỏ như hạt gạo. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, nhịn đau, lại tiếp tục thu nhỏ quả cầu cho tới khi chỉ lờ mờ thấy một chấm nhỏ. Kế đó điểm nhẹ đầu ngón tay vào miệng vết thương.
Cũng còn may Mão đâm cô nàng bên hông, vết thương không khó tìm. Chứ nếu bị đâm từ sau lưng, hiển nhiên muốn tìm chính xác miệng vết thương sẽ không dễ dàng vậy. Tạ Thiên Hoa cũng thoáng ngạc nhiên do vết đâm cũng không nhằm vào yếu vị, nếu không chỉ sợ nàng ta cũng chẳng sống được đến bây giờ để tìm cách tự chữa trị. Đương nhiên ngay lúc này, cô nàng cũng chẳng có thừa tâm trí để mà phân tâm nghĩ đi chỗ khác, vì toàn bộ lực chú ý đã nằm ở lo giữ mạng rồi.
Chấm nhỏ vừa chui vào, cả người Tạ Thiên Hoa tức thì như bị điện giật, khiến nàng ta ngã ngồi xuống, tựa lưng vào thành động. Cô nàng lần nữa cắn má ép cho bản thân tỉnh táo. Sau đó mới nhắm mắt, tự chìm vào thức hải, sử dụng thần thức điều khiển chấm nhỏ màu xanh ngược xuôi trong cơ thể, tấn công “chất độc” vốn đang hoành hành trong mạch máu của bản thân.
Chưa thử thì thôi, thử rồi Tạ Thiên Hoa mới giật mình, nhận ra thứ gọi là “cổ độc” tại Huyền Hoàng giới thì ra chính là “ký sinh trùng” trong miệng sư phụ. Mà thứ đang tác oai tác quái trong cơ thể cô nàng, gọi bằng “chất độc” kỳ thực không đúng bằng “cổ trùng”. Mẫu trùng đã bơi vào sâu bên trong, đang hướng thẳng tới tim nàng ta. Trên đường, cứ một đoạn thời gian lại đẻ thêm tử trùng. Cô nàng thấy vậy thì cũng liền đẩy nhanh tốc độ của chấm xanh, đồng thời, dựa theo lý thuyết nhân bản của tế bào, tách chấm nhỏ ra làm hai, một chấm truy diệt mẫu trùng, chấm còn lại xử lý tử trùng.
Quá trình này cứ thế yên lặng mà diễn ra. Thi thoảng có thể thấy Tạ Thiên Hoa nhíu mày vì đau đớn. Lại có những lúc cô nàng cắn má hay tự véo lấy đùi để bảo trì tỉnh táo.
Cũng chẳng rõ bao lâu trôi qua, cuối cùng Tạ Thiên Hoa mở mắt, thở ra một hơi dài. Nàng ta vịn vào tường, chật vật khó nhọc ngồi thẳng lên, thậm chí phun ra một ngụm máu. Thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy phấn khởi và khóe miệng không tự chủ được cong lên. Hiển nhiên, cô nàng đã thật sự thành công!
Tạ Thiên Hoa thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế thành ngồi xếp bằng. Tiếp đó, nhị đệ tử của cổ viện nuốt vài viên thuốc trị thương rồi nhắm mắt lại, bắt đầu vận khí tiếp tục quá trình tự chữa lành cơ thể. Cổ độc đã hoàn toàn bị tịnh hóa, thế nhưng cơ thể cô nàng cũng bị thương không nhẹ – phần do độc vật hoành hành, phần tại lần đầu thử nghiệm, lại trong điều kiện cơ thể trúng độc, không cách nào hoàn toàn chưởng khống tốt Thanh Sắc Thần Quang nên đã không may tự gây thương tích. Hiện tại tuy không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng không dễ chịu gì.
Lại qua một quãng thời gian ngắn, Tạ Thiên Hoa mới lần nữa mở mắt. Lúc này, sắc mặt cô nàng mới bắt đầu có chút hồng hào trở lại. Nhị đệ tử của cổ viện thở dài một hơi, vịn vào thành hang đứng dậy, vươn vai. Kế đó, nàng ta huýt sáo gọi con gà đen trở lại, rồi quay người, đi về phía lối ra của mỏ Cô Sơn.