Tạ Thiên Hoa đi qua cánh cổng quái lạ, quay lại khu sinh hoạt, phát hiện Cố Tiểu Ngũ vẫn đang kiên nhẫn đứng đợi. Trông cậu chàng quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, cả người lấm lem toàn là bụi đất thì đủ biết khi Tạ Thiên Hoa điều tra khu khai khoáng, cậu ta cũng chẳng đứng an nhàn, mà đã lục lọi khu sinh hoạt thêm một lần nữa.

Cố Tiểu Ngũ thấy Tạ Thiên Hoa trở lên, ho khan một tiếng:

“Để đặc sứ trông thấy dáng vẻ bất nhã này của tại hạ, thật là ngại quá. Không biết đặc sứ đã tìm được điều gì mà vội vã lên đây như thế?”

“Phát hiện Thẩm Tam Vạn có đại nhân vật trong triều chống lưng thì có tính không?”

Tạ Thiên Hoa nhún vai, nói đùa.

Cố Tiểu Ngũ giật mình, lẩm bẩm:

“Kẻ đó là ai? Liệu có thể phát sinh chuyện gì hay không?”

Cô nàng thấy cậu ta lo lắng ra mặt, thấy còn đùa nữa thì không ổn, bèn hít sâu một hơi, nói:

“Chuyện kể ra thì dài, vừa đi vừa nói đi.”

...

Thế là, trong khi hai người lên khỏi mỏ Cô Sơn, trở về trấn Thiết Khanh, Tạ Thiên Hoa thuật lại toàn bộ những gì chuyện xảy ra kể từ khi cô nàng một mình xuống khu khai khoáng cho Cố Tiểu Ngũ. Đương nhiên, chuyện về cánh cổng quái lạ có niên đại từ trước Phản Thiên chi chiến Tạ Thiên Hoa giấu nhẹm, bởi lẽ có những thứ biết rồi chỉ tổ mang lại họa sát thân cho Cố Tiểu Ngũ.

Cậu chàng nghe chuyện của hai thi hài một lớn, một bé thì nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lửa giận như muốn trào ra ngoài. Nghe kể đến Cửu Liên vương Lăng Khiếu Thiên là kẻ đứng sau lưng Thẩm Tam Vạn thì lại hít một hơi khí lạnh, cơ hồ có thể nhìn rõ trái tim cậu chàng vừa lỡ mất một nhịp.

Tạ Thiên Hoa từ đầu đến cuối chỉ kể lại những gì đã xảy ra cho Cố Tiểu Ngũ nghe, song trong lòng lại âm thầm tính toán xem phải làm thế nào mới có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của Thẩm Tam Vạn.

Trước khi xuống hầm mỏ, cô nàng đã cố tình bảo Kiều tri huyện dùng Tỏa Yêu Hàng để gông lão viên ngoại lại, phong tỏa yêu khí của lão. Nhưng hiện giờ nếu như buộc phải làm theo lời Cửu Liên Vương thả họ Thẩm ra thì có trời mới biết được lão có thể làm được những gì, lại sẽ làm những gì. Cô nàng có linh cảm rất không hay về chuyện này, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì không sao xác định được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã quay lại Thiết Khanh trấn. Không để lãng phí thời gian, Tạ Thiên Hoa và Cố Tiểu Ngũ lập tức rảo bước nhắm thẳng đến nha môn.

Chỉ thấy lúc này, trước nha môn đã đứng lố nhố cơ man không biết bao nhiêu là người, cơ hồ tập trung đến bảy tám phần dân chúng trong trấn. Trí nhớ của Tạ Thiên Hoa rất tốt, chỉ liếc mắt là có thể phát hiện ra đứng ngay hàng đầu chính là một số thợ mỏ sống sót được, cô nàng và Cố Tiểu Ngũ đã từng đến tận nhà hỏi thăm chuyện của mỏ Cô Sơn.

Kiều tri huyện đứng ngay ở hàng đầu, vừa lau mồ hôi vừa giải thích:

“Bà con cô bác, phụ lão hương thân cứ yên tâm. Bản tri huyện đã thả Thẩm viên ngoại ra ngoài an toàn lành lặn rồi. Làm quan thân bất do kỷ, quan nhỏ như ta không thể cãi quan trên. A Bích nhà ta còn có hôn ước với Thẩm viên ngoại kia mà... Chuyện cũng là bất đắc dĩ.”

Cố Tiểu Ngũ nghe lão nói thế, nghiến răng, song đang định lên tiếng thì đã bị Tạ Thiên Hoa ngăn lại. Cô nàng nhìn cậu thiếu niên, lắc đầu một cái, đoạn thản nhiên bước ra đứng trước đám đông:

“Có vẻ Kiều tri huyện rất bất mãn với quyết định của bản đặc sứ?”

“Đào... Đào đặc sứ. Ngài... ngài không phải đang thăm dò mỏ Cô sơn hay sao?”

Kiều tri huyện thấy cô nàng bỗng dưng xuất hiện giữa cái lúc lão đang “gắp lửa bỏ tay người”, không khỏi ho khan mấy tiếng, nuốt nước bọt cũng thấy khó nhọc.

Tạ Thiên Hoa cười, nói:

“Đương nhiên là có người một tay che trời, chẳng cần lí do bằng chứng cũng ép ta thả người, nên mới phải gấp gáp lên đường. Thế nhưng, xem ra ta phí công lo lắng rồi. Tin tức của tri huyện đây linh thông ra phết đấy nhỉ?”

Kiều tri huyện rụt cổ lại, song giống như nghĩ đến sáu chữ “Cửu Liên vương – Lăng Khiếu Thiên”, như thể có một luồng sức mạnh dâng lên nơi sống lưng lão. Lão đứng thẳng lưng lại, nhìn về phía Tạ Thiên Hoa, nói lớn tiếng:

“Đào đặc sứ! Kỳ thực lão phu đã nhịn cô lâu lắm rồi. Chỉ vì một lời nói vô ý của đám hạ nhân mà cô đòi khép tội mưu phản, đến nhà khám xét, lại còn bắt giam kẻ khác hay sao? Chỉ tiếc là lão phu quan nhỏ chức quèn, thấp cổ bé họng, bất bình mà không lên tiếng được đó thôi.”

Tạ Thiên Hoa nhìn lão, không nói câu nào. Cũng cái người này mới nãy còn cảm ơn cô nàng rối rít vì đã cứu mạng con gái lão – Kiều A Bích – ra khỏi biển lửa thì hiện giờ vì cái chức tri huyện chẳng ngồi được thêm mấy năm, lão lại sẵn sàng đạp cô nàng ra làm con dê thế mạng đón lấy lửa giận của thiên hạ.

Cô nàng lại nhìn về phía dân chúng, hỏi:

“Còn các ngươi thì sao? Có gì bất mãn?”

“Đồ yêu quái!”

Câu nói của Tạ Thiên Hoa chẳng khác nào can dầu tạt vào đống lửa, nháy mắt đã khiến toàn bộ đám đông phát khùng. Gạch đá, rau quả, trứng thối thi nhau bay về phía cô nàng. Chỉ một thoáng chốc, cả người Tạ Thiên Hoa đã trở nên bẩn thỉu, hôi thối, nhơ nhớp, đầy những vỏ trứng ung và cà chua thối nát một nửa.

Kèm theo đó là những tiếng chửi mắng thậm tệ. “Chim xanh”, “yêu quái”, “đạo đức giả”, “yêu ngôn hoặc chúng” cơ hồ nhấn chìm Tạ Thiên Hoa. Trong số đó, ra tay hăng nhất, hạ khẩu ác độc nhất chẳng phải ai xa lạ, chính là những người khi trước còn tỏ ra nghi ngờ Thẩm Tam Vạn, đắc chí ngồi bốc phét với anh em chòm xóm là “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”. Khi trước, bọn họ đắc ý ta đây thông thái hiểu biết, không bị che mắt giống thiên hạ bao nhiêu thì lúc này ra tay tàn nhẫn, miệng lưỡi độc địa bấy nhiêu, giống như đang muốn chứng minh với phe ủng hộ Thẩm Tam Vạn rằng “chúng ta cũng là người cùng một phe” vậy.

Có vẻ như thấy cô nàng không phản kháng, một tên thợ mỏ được nước làm già, cầm gậy đến phang một cái vào đầu Tạ Thiên Hoa. Vừa ra đòn, hắn vừa quát lên be be:

“Mày mới là yêu quái! Cút về Lục Trúc hải đi!”

Cái gậy gỗ gãy đôi, mảnh vụn bắn tung tóe ra tứ phía.

Tạ Thiên Hoa nghiến răng, tu vi bộc phát, khí tràng tỏa ra bốn bề. Dân chúng đến nha môn toàn bộ đều là người phàm còn chưa đạp vào đệ nhất cảnh, sao có thể chịu nổi uy áp của một Thanh Tước? Nháy mắt, cả đám đã bị chấn áp, nhao nhao quỳ mọp dưới đất, cả người run lên bần bật.



Cô nàng đưa mắt nhìn chung quanh, thần quang đã bắt đầu hội tụ trong lòng bàn tay. Lúc này, chỉ cần Tạ Thiên Hoa vung tay một cái, toàn bộ người ở đây từ quan đến lính, từ thợ đến dân đều sẽ bị hóa tán thành khói xám hết.

“Sư phụ à... con không làm được. Xin lỗi...”

Cô nàng len lén rơi nước mắt, bặm môi, lắc đầu. Thần quang trong lòng bàn tay từ từ nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan. Tạ Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, hít sâu một hơi, đoạn nói:

“Biết ta là yêu quái mà còn dám ra tay, lá gan của các người không nhỏ đâu. Kiều tri huyện!”

“C... có hạ quan...”

Kiều tri huyện ban nãy dựa vào Cửu Liên vương mới gom được một chút dũng khí nạt lại Tạ Thiên Hoa. Bây giờ cảm nhận được tu vi của cô nàng, lão mới sực tỉnh ra là nước xa khó cứu lửa gần, Cửu Liên Vương có quyền cao chức trọng cách mấy thì cũng chẳng tài nào ngăn được cô nàng ra tay giết lão.

Ừ thì đúng là nếu Tạ Thiên Hoa ra tay, có lẽ Lăng Khiếu Thiên sẽ vì mặt mũi của bản thân mà phái quân giết cô nàng, thế nhưng khi đó Kiều tri huyện đã ra người thiên cổ rồi thì còn để làm gì nữa

Cái lão cần là được sống để mà tiếp tục làm quan, chứ không phải là chết chùm chết hội với “Đào đặc sứ”.

Tạ Thiên Hoa ném cho lão một cái nhìn khinh bỉ, đoạn nói:

“Được. Các người đã muốn thì ta cũng chiều. Thả người! Sau khi rời khỏi khu mỏ, ta sẽ rời khỏi đây.”

Không ai dám lên tiếng.

Toàn bộ những kẻ đang có mặt trước cửa nha môn, từ quan cho đến dân, hết thảy đều cúi gằm mặt xuống, đến cả ho he thở mạnh một tiếng cũng chẳng dám.

oOo

Tạ Thiên Hoa rời khỏi nha môn, đi đến cổng trấn mới thấy Cố Tiểu Ngũ đã đứng chờ sẵn. Cậu chàng siết chặt hai bàn tay, môi mím chặt, hai mắt đã ầng ậng nước. Cô nàng nhìn về phía thiếu niên họ Cố, bình thản nói bằng cái giọng đều đều không cảm xúc:

“Cậu cũng đến để chửi mắng tôi à?”

“Xin... xin lỗi Đào đặc sứ. Tôi... tôi muốn rút khỏi đội điều tra hầm mỏ.”

Cố Tiểu Ngũ dậm chân, giọng nói hơi nghèn nghẹt, nhưng sắc mặt hiện lên vẻ quyết tâm sâu đậm thực không khác gì biểu cảm Tạ Thiên Hoa đã từng thấy dưới hầm.

Cô nàng gật đầu, nói:

“Kể ra thì cậu cũng chẳng giúp được gì. Được. Cứ ở lại đây đi. Đừng để vì đi với tôi mà đến nỗi bị dân chúng ghét lây.”

Cố Tiểu Ngũ không nói, cũng không giải thích. Cậu chàng đứng lặng người, chờ Tạ Thiên Hoa bước qua mới lặng lẽ ngoái lại, nhìn về hướng bóng lưng của cô nàng, bàn tay phải xòe ra đặt lên trái tim, bàn tay trái nắm lại để lên trước trán. Đối với người Đại Yến mà nói, hành động đặt tay ở mép tóc và lồng ngực này là hành động cực kỳ thiêng liêng, tương đương với lấy trái tim và linh hồn ra để thề độc.

“Đào đặc sứ, tôi biết thái độ của tri huyện và bá tánh khi nãy đã làm cô lạnh lòng, Tiểu Ngũ cũng chẳng mặt mũi nào mặt dày xin cô cứu giúp cả. Thế nhưng... trấn Thiết Khanh nói thế nào vẫn là nhà của tôi. Là thằng đàn ông, tôi... có trách nhiệm bảo vệ chốn này.”

Ngừng một thoáng... cậu chàng lại quỳ xuống, trán dập sát đất, thầm nhủ:

“Tiểu Ngũ thay trấn Thiết Khanh tạ tội.”

Nếu là lúc bình thường, bằng vào thính lực và lực cảm ứng của mình, những hành động này của Cố Tiểu Ngũ chắc chắn đã sớm bị Tạ Thiên Hoa biết. Thế nhưng, lúc này, cô nàng còn đang đắm chìm trong ký ức về chuyện ở nha môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play