Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói:

“Vậy thì lên đường thôi. Kiều tri huyện, hi vọng ông biết chọn bạn mà chơi, chớ để lãng phí bao nhiêu năm làm quan.”

Cô nàng bỏ lại một lời đe dọa, lại nhìn về phía Kiều A Bích một cái.

Lão tri huyện đương nhiên biết Tạ Thiên Hoa đang gõ mình, cảnh cáo hắn nên sớm vạch rõ giới hạn với Thẩm Tam Vạn. Bằng không một lát nữa nàng ta “công báo tư thù” thì đừng trách đao kiếm không có mắt.

Đe dọa trắng trợn.

Kiều tri huyện chẳng hiểu vì sao một đại nhân vật cầm lệnh bài có chữ “Ngự” như Tạ Thiên Hoa lại cố ý nhắm vào Thẩm viên ngoại, song lão vẫn cười:

“Cảm ơn đặc sứ đã nhắc nhở. Chuyện ấy lão hủ đương nhiên là biết. Người đâu? Sao không mau chuẩn bị đi theo hỗ trợ đặc sứ đại nhân, lại còn để bản quan phải gọi đấy à?”

Lão nghển cổ, gọi với ra phía sau công đường nơi đám nha lại và sai dịch thường nghỉ ngơi.

Hiển nhiên, tri huyện đại nhân rất thức thời, cũng rất thực tế, không chút do dự rút khỏi cuộc phân tranh của hai người Thẩm, Tạ. Trong mắt lão, một người quan cao lộc hậu, một người tiền muôn bạc vạn, đều không phải kẻ mà một quan tri huyện bé bằng cái mắt muỗi như lão có thể trêu chọc được.

Thậm chí, lão còn định sau khi đón Kiều A Bích về sẽ hỏi cho thật kỹ rốt cuộc vì sao cô “con gái cưng” này của mình lại quen được đặc sứ của triều đình như Tạ Thiên Hoa, đặc sứ ngày thường có sở thích gì hay không,v.v...

Chẳng mấy chốc, một toán nha sai mặc áo đỏ, tay cầm đao bén đã tập hợp trước công đường chờ lệnh. Thẩm Tam Vạn đã ngoan ngoãn để người của nha môn trói nghiến lại từ trước, hiện giờ vẫn bị tạm giam ở trước công đường, xung quanh có mười mấy gia đinh khỏe mạnh canh chừng. Lão ngồi thu lu trong góc nhà, nhìn về phía Tạ Thiên Hoa, cười:

“Đào đại nhân, xin ngài đi sớm về sớm, còn giải mối hàm oan cho thảo dân. Thảo dân dập đầu cảm tạ trước.”

“Thẩm viên ngoại có vẻ bình tĩnh quá nhỉ?”

“Cây ngay không sợ chết đứng mà. Thảo dân tin tưởng cách làm người của đại nhân. Hà huống thảo dân đứng yên để cho các vị nha sai trói lại, chưa từng phản kháng, cũng có chuyển được câu nào cho người trong nhà đâu? Thiết nghĩ những chuyện này, đại nhân đều đã biết rồi...”

Trước câu hỏi kháy của Tạ Thiên Hoa, lão già Thẩm Tam Vạn chỉ tiếp tục cười hề hề, trưng ra một cái vẻ ngoài vô hại hiền lành, khiến người ta không cách nào tàn nhẫn đối phó lão, trừ phi là kẻ mất hết lương tri.

Bởi thế có câu tay hung không đánh mặt cười là vậy.

Tạ Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng âm thầm cười lạnh:

“Tốt. Bản cô nương cũng muốn xem xem nhà ngươi còn định diễn kịch đến lúc nào, lại đang âm thầm định làm chuyện gì.”

Nói đoạn, cô nàng phất tay áo một cái, dẫn người rời khỏi nha môn.

oOo

Thẩm Tam Vạn đến trấn Thiết Khanh tính ra cũng chưa lâu, chỉ được độ gần một tháng. Thế nhưng không rõ do tình thế rối ren hay dự mưu từ trước, nhưng lão thu mua sản nghiệp trong trấn vô cùng thuận lợi. Hiện tại, cơ hồ đã có hơn một nửa đất đai của cả trấn Thiết Khanh là tư hữu của lão.

Tạ Thiên Hoa lấy thân phận đặc sứ triều đình, cầm lệnh của tri huyện đi hỏi thăm mới biết, ngoại trừ xây một tòa trang viên bề thế rộng bằng cả sào ruộng ở rìa trấn nhỏ, thì toàn bộ đất đai Thẩm Tam Vạn thu mua về lão đều không đụng tới. Có thể nói, lúc dân chúng giao đất cho lão ra sao thì hiện giờ vẫn y như vậy, không rời một miếng ngói, không chuyển một cục gạch. Thậm chí người cũng không cần phải dọn đi, vẫn tiếp tục được ở lại nhà cũ theo diện thuê trọ. Hơn nữa, trong vòng ba năm, có thể dùng giá gốc mua lại tư gia đã bán cho lão.

Trên đường từ nha môn đến Thẩm gia trang, Tạ Thiên Hoa hỏi không ít người, thế nhưng ai nấy đều biết ơn, thấy Thẩm viên ngoại là phật sống, là đại thiện nhân của cái trấn Thiết Khanh này. Mà cảnh tượng ban sáng cô nàng trông thấy cũng là trăm họ chủ động phối hợp với gia đinh của Thẩm Tam Vạn, giới nghiêm cả trấn, không ai ra ngoài nửa bước.

Có thể nói, Thẩm viên ngoại ở trấn Thiết Khanh có thanh danh vang dội, tiếng thơm lừng lẫy. Không thiếu người khi biết Tạ Thiên Hoa là người tạm giam Thẩm Tam Vạn, định đến trang viên của lão điều tra thì lập tức tỏ ra phẫn nộ. Kẻ ái ngại thân phận “mệnh quan triều đình” của cô nàng thì nói xấu sau lưng, mấy tên gan to mật lớn thì thậm chí nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất ngay trước mặt đoàn người.

Đám sai dịch vội vàng kêu gào chửi mắng, ra vẻ ta đây trung thành lắm. Thế nhưng, nếu không phải từ miệng bọn hắn chảy ra, mục đích thực sự của Tạ Thiên Hoa há lại bị lộ được? Đối với chuyện này, cô nàng cũng chỉ đơn giản là cười nhạt một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Đoàn người rồng rắn nối đuôi, chẳng mấy chốc đã đến Thẩm gia trang.

Một tên sai dịch nhanh nhảu chạy lên, nói:

“Đại nhân, để tiểu nhân gọi người ra...”

“Không cần. Phá cửa!”

Tạ Thiên Hoa cười nhạt, vung tay lên một cái, cánh cổng gỗ dày cộp phía trước đã vỡ tan tành thành trăm mảnh. Cô nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ vai kẻ vừa lên tiếng, nói nhỏ:



“Bản cô nương biết người nhà các ngươi cũng nhận tiền của Thẩm Tam Vạn, nhưng phải nhớ thân phận của các ngươi là gì. Các ngươi là nha sai của triều đình, không phải gia đinh của Thẩm Tam Vạn. Chuyện trong trấn bản cô nương có thể bỏ qua, nhưng cái gì can hệ đến việc công thì không qua loa thế được. Đừng tưởng bản cô nương không biết các ngươi định la to lên báo cho gia nhân bên trong. Đứa nào còn định chơi cái trò lá mặt lá trái thì đừng trách bản đặc sứ dùng quyền tiền trảm hậu tấu. Hiểu không?”

Vừa nói, cô nàng vừa thả uy áp ra, khiến cả đám sai dịch bủn rủn tay chân, thiếu điều quỳ xuống đất. Những tên này hầu hết chỉ là người phàm có chút sức khỏe, cho dù có tu hành thì tu vi cũng chỉ lẹt đẹt đạp vào đệ nhất cảnh, há lại có thể chống lại uy áp của một Thanh Tước ngũ cảnh?

Trên đời không có nhiều Lý Thanh Vân đến thế.

Gia nhân trong Thẩm gia trang có vẻ cũng đã phát hiện động tĩnh ở cổng chính, nhao nhao bỏ dở công việc đang làm, chạy ra xem thử. Dẫn đầu là một tên trung niên râu dê, tay cầm bàn tính, có vẻ chính là tổng quản ở đây. Y thấy bên ngoài đứng lố nhố một đám quan binh, cửa chính tan tành vỡ vụn thì khóe miệng cũng giật giật mấy cái:

“Các vị trước thì đến mời lão gia đi công đường đối chất, hiện giờ lại đến phá hủy đại môn Thẩm gia trang ta là có ý gì? Chẳng nhẽ cảm thấy Thẩm gia trang ta làm người lương thiện, dễ hà hiếp không bằng?”

Tạ Thiên Hoa nói:

“Có ý gì thì còn phải hỏi đám gia đinh tốt của các người. Hiện tại bản đặc sứ có đầy đủ chứng cứ hoài nghi Thẩm Tam Vạn có ý mưu phản, chuyên đến để xét nhà. Vị quản sự này xem ra cũng là người hiểu chuyện, xin quản kỹ đám thủ hạ của ông. Ngộ nhỡ bọn chúng lỡ dại, cản trở bản cô nương thi hành công vụ thì chẳng những các ngươi khó giữ cái đầu mà Thẩm viên ngoại cũng phải vào tù ra tội.”

“Hừ. Quan muốn ép dân thì sợ gì không có tội? Nhóc con, đừng có mà khinh người quá đáng...”

Tên quản sự vừa nói đến đây, bên má đã có một quang cầu bay vọt qua, bắn thẳng vào cột nhà phía sau lưng. Y không dám quay đầu, nhưng nghe tiếng nổ chát chúa vừa cất lên thì cũng đủ hiểu một đòn ban nãy có sức công phá lớn đến mức nào. Sống lưng tên quản sự đổ mồ hôi ròng ròng, cổ họng khô khốc, miệng đắng ngắt như vừa ăn cả cân mướp đắng. Một chút chân khí vừa dâng lên định cho “con nhóc” trước mặt một bài học giờ bay biến như tuyết gặp lửa nóng.

Tạ Thiên Hoa cười, thu lại ngón tay vừa phát một chiêu Đạn Kiếm, nói:

“Không ngờ một quản sự trong phủ đệ của một viên ngoại tầm thường cũng có tu vi tam cảnh. Ngài thấy hiện giờ con nhóc này đã có đủ lí do để nghi ngờ các người hay chưa?”

Cô nàng chắp tay sau lưng, nhìn đám hộ vệ trong phủ, quát:

“Còn các ngươi nữa. Liều liệu mà bảo đám gia nhân trong nhà cấm động tay động chân vào thứ gì. Nếu như để bản đặc sứ phát hiện thì đòn ban nãy sẽ không bắn trượt nữa đâu.”

Đám hộ vệ ban nãy còn hùng hùng hổ hổ hiện giờ mặt cắt tên nào tên nấy chẳng còn giọt máu, nào còn dám nói nửa chữ “không” với Tạ Thiên Hoa? Cả đám nhao nhao gật đầu, đứng như chôn chân dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tạ Thiên Hoa gật đầu, đoạn bảo đám sai dịch đứng ở đây canh chừng đám hộ vệ và tay quản sự, cô nàng sẽ đích thân khám xét Thẩm gia trang. Mấy tên sai dịch trước thì bị uy áp của cô nàng trấn nhiếp, sau lại chứng kiến một đòn Đạn Kiếm kinh khủng, vội vàng gật như gà mổ thóc.

Cô nàng bẻ cổ, len lén lấy trong túi chứa đồ ra một vật.

Chính là một cái Thám Yêu Luân cỡ nhỏ.

Trước khi lên đường nhập ngũ, Huyền Thanh nương nương đã đưa cho Tạ Thiên Hoa vật này, cất kỹ trong túi chứa đồ, để “phòng khi cần dùng đến”. So với hàng “cổ lỗ sĩ” ải Quan Lâm sử dụng để dự đoán thú triều và đề phòng Thanh Tước, phiên bản cải tiến này của Huyền Thanh nương nương nhỏ hơn nhiều, kích cỡ vừa đúng bằng một quả thúc cúc. Tuy tính chi tiết thì không thể bì với cái ở Quan Lâm, phần vì là bản di động, phần vì Tạ Thiên Hoa không có bao nhiêu kinh nghiệm làm Thám Yêu sư.

Song, Thám Yêu Luân nhỏ này vẫn có thể xác định được đại khái vị trí của yêu quái, yêu vật.

Sở dĩ cô nàng nhất quyết nhắm vào Thẩm viên ngoại không hoàn toàn là vì Kiều A Bích, mà là do đã bí mật sử dụng Thám Yêu Luân lúc ở công đường. Với thân phận đặc sứ, Tạ Thiên Hoa có muốn đi làm chuyện riêng một lát thì trên dưới nha môn trấn Thiết Khanh cũng chẳng ai dám hỏi. Thành thử, trước khi lên đường đến Thẩm gia trang, cô nàng đã có thể khẳng định những gì Kiều A Bích nói đúng là sự thật. Tay Thẩm viên ngoại này chắc chắn không phải là người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play