Bàn xong công chuyện, Từ Vân công công dẫn Tạ Thiên Hoa đến một khách điếm. Lão sắp xếp cho cô nàng căn phòng sang trọng nhất, lại dặn dò chủ quán chú ý chăm sóc cẩn thận, rồi mới cáo từ đi lo chuẩn bị việc được cô nàng nhờ.
Về phần Tạ Thiên Hoa, cô nàng không vội vã đi hầm mỏ ngay mà còn xuống nhà ăn uống, nhân tiện nghe ngóng và hỏi thăm chủ quán tin tức luôn. Xong xuôi đâu đó, đầu giờ chiều, Tạ Thiên Hoa mới thuê một chiếc xe ngựa, nhờ người đưa ra khu hầm mỏ ở ngoại thành.
Người đánh xe là một ông lão nom phải sáu bảy chục tuổi, da đồi mồi, khóe mắt có chân chim, thi thoảng lại ho lên sù sụ từng trận như gõ mõ. Trong xe không quá rộng những cũng tạm gọi là đủ tiện nghi, chí ít Tạ Thiên Hoa thấy vậy. Tất nhiên, cũng có thể là sau khi theo Nguyễn Đông Thanh một năm, yêu cầu đòi hỏi của cô nàng cũng đã giảm nhiều.
Sau khi kéo kín màn chắn, ngồi yên ổn trên xe, Tạ Thiên Hoa lấy một cuốn sách ra, lại ngoáy ngoáy ngón tay mấy cái, điều khiển thanh sắc thần quang biến thành một quả cầu nhỏ cỡ đốt ngón tay, lơ lửng trên không làm đèn đọc sách.
Trong suốt một năm vừa qua, ngoại trừ nghiên cứu sinh học và ngồi bắt gà đẻ, thì toàn bộ thời gian còn lại của cô nàng dùng để tinh luyện thanh sắc thần quang. Cũng chả rõ có phải nhờ cuộc trò chuyện về vi sinh vật từ khi mới gặp Nguyễn Đông Thanh hay không, nhưng có một ngày, cô nàng phát hiện thanh sắc thần quang của bản thân không phải là một thể mà cấu tạo từ muôn vàn điểm sáng nhỏ hơn. Từ đó, Tạ Thiên Hoa liên tưởng đến ánh sáng đom đóm được giải thích trong sách, rồi đặt ra một giả thuyết: Nếu như thanh sắc thần quang không thật sự là ánh sáng, mà chỉ hoạt động tương tự như ánh sáng thôi thì sao?
Sau khi ôm một đống câu hỏi này đi gặp sư phụ một buổi, cô nàng có vài câu trả lời, nhiều câu hỏi hơn nữa, và một đống sách giáo khoa mới về Vật Lý để nghiên cứu, từ màu sắc, ánh sáng, khúc xạ, đến bước sóng. Quả thực là mở ra một chân trời mới cho nàng ta. Tạ Thiên Hoa cứ theo đó mà tìm hiểu, luyện tập, nhờ vậy mà khả năng khống chế thanh sắc thần quang của cô nàng bắt đầu có những bước tiến lớn. Chả thế mà lúc ở Thương Lan Kiếm Vực, nàng ta có thể vận dụng thần quang để phát Vô Tướng Chỉ Kiếm.
Còn việc cô nàng dùng thanh sắc thần quang làm đèn đọc sách như hiện tại kỳ thực là phương pháp tu luyện mới tham khảo được từ Lâm Phương Dung. Số là, cái hôm Lôi Đình kiếm tổ đưa Phó Quân Sước đến bái sư, hai người họ có hàn huyên một hồi. Tạ Thiên Hoa vốn đang đau đầu nghĩ cách khống chế thần quang tinh chuẩn – sao cho lực sát thương nhỏ và yếu hơn nhưng phải duy trì được lâu dài – thì không ngờ phương pháp lại được Lâm Phương Dung đưa đến tận cửa. Mà Lôi Đình kiếm tổ thì càng tin chắc đây hoàn toàn là kế hoạch của Bích Mặc tiên sinh ngay từ lần đầu gặp gỡ. Hóa ra, bao lâu nay, giúp đỡ Kiếm Trì chỉ là việc tiện tay, tiên sinh chân chính muốn mượn tay nàng ta rút ngắn con đường tu luyện cho Tạ Thiên Hoa.
Qua tất cả những chuyện này, hai người họ lại càng kính phục Bích Mặc tiên sinh sát đất. Theo như họ nghĩ, nếu ngay từ đầu Nguyễn Đông Thanh nói cho Tạ Thiên Hoa biết về bản chất của thanh sắc thần quang, nàng ta có thể vì vội vàng hấp tấp mà luyện sai phương pháp, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nếu vậy thật thì cái được không bù nổi cái mất! Song, Bích Mặc tiên sinh không làm vậy, mà trước thì để cô nàng biết về vi sinh vật, sau lại đưa tài liệu về đom đóm cho nàng ta. Rồi đợi đến khi Tạ Thiên Hoa căn cơ vững chắc, tự mình ngộ ra, mới đi giải thích tường tận. Cuối cùng, lại sắp xếp để Lâm Phương Dung mang phương pháp tu luyện cụ thể đến chỉ dẫn tận tay.
Quả thực là sắp xếp chặt chẽ không một kẽ hở!
Nếu Nguyễn Đông Thanh mà biết nhị đồ đệ của mình cùng Lôi Đình kiếm tổ nghĩ gì, hẳn sẽ ngửa mặt lên trời kêu oan:
“Không, cái gì ta cũng không biết! Ta thật sự chỉ là bị hỏi gì thì trả lời nấy, biết gì thì nói nấy thôi mà!”
oOo
Tạ Thiên Hoa đang ngồi đọc sách, thì bất chợt xe thắng gấp lại, bên ngoài tiếng lão đánh xe vọng vào:
“Tiểu thư, phía trước có cây đổ chắn đường, lão tuổi già sức yếu, xem chừng phải nhờ tiểu thư rồi!”
Dứt lời, lại ho lên sù sụ. Cô nàng nghe vậy thì mắt thoáng lóe lên một tia khác lạ, nhưng vẫn mở cửa xe, bước xuống.
Phía trước xe, quả thực có một cây to đổ chắn đường. Hơn nữa, nhìn dấu vết để lại thì tám chín phần là có người cố tình chặt. Quả nhiên, Tạ Thiên Hoa nghĩ được đến đây thì từ hai bên đường cũng nhảy ra một toán cướp.
Tên cầm đầu nom khá là đô con lớn tiếng:
“Núi này ta trồng, cây này ta mở, muốn đi qua phải trả tiền mãi lộ!”
Bên cạnh y, một tên nhỏ thó mặt chuột, râu dê tằng hắng:
“Đại ca, là núi này ta mở, cây này ta trồng!”
“Im! Ngươi thì biết cái gì?”