Chúc mừng Quốc Khánh 2/9!!!
Thẩm Tư Quân nói:
“Năm xưa thái tổ xuôi nam, dọc đường gặp được ba vị hải tặc vương, cùng nhau chống lại Ma Kình Vương mai phục, chạy được vào vịnh Hải Lưu.
Từ đó về sau thái tổ mời ba vị hải vương theo mình kiến công lập nghiệp, đỡ phải chui nhủi ngoài biển Phong Bạo. Ba đoàn hải tặc này tên là Ngoan Thạch, Ti Đằng, Du Long. Bọn họ là căn cơ ban đầu lập nên Tĩnh Hải quân, từ đó mà có ba doanh. Tam doanh lúc đầu cũng chẳng có phân chia tinh nhuệ phổ thông gì cả. Thế nhưng hải tặc vốn ngông nghênh, ba vị hải vương chẳng ai phục ai. Mãi đến khi Ngô thống lĩnh nghĩ ra cách dùng võ tương hội, sắp xếp thứ tự trong quân, từ đó mới có Tam Doanh Luận Võ.”
Ngừng một chốc, chờ cho Lý Thanh Vân tiêu hóa đống thông tin vừa được kể cho nghe, y thị mới nói tiếp:
“Thế gian phần lớn đều như thế, ban sơ rất tốt, chỉ là về sau bắt đầu bị biến đổi, tha hóa. Dáng vẻ hiện giờ của tam doanh cũng là do đấu đá của các phe cánh trong triều mà ra. Ngoan Thạch doanh hiện giờ có binh bộ chống lưng, được hưởng binh quyền của người đàn ông đó, vậy nên mới có thể trắng trợn chiêu binh mãi mã, binh sĩ hơn vạn. Quân số của Ngoan Thạch doanh lớn gấp bảy lần binh mã của châu chủ, hắn há lại có thể để con hổ ngủ yên dưới giường của mình.
Du Long doanh cứ thế mà biến thành tai mắt của Kim Quy châu chủ, đặc quyền đặc lợi, chiến lực tinh nhuệ kỳ thực đều là do Kim Quy châu chủ đánh bạc với binh bộ mà có.”
“Vậy Ti Đằng doanh?”
“Xem như thân binh của phủ thành chủ, cũng là con bài dùng để áp chế binh bộ và châu chủ. Ti Đằng doanh là ai? Một đám cơ quan sư. Nơi đây lại là địa bàn của họ. Nếu như chúng ta có ý muốn thay đổi người đang ngồi trên bảo tọa thành chủ kia, đảm bảo ầm một cái, ngọc đá cùng tan. Đương nhiên, trừ khi là dở hơi, bằng không bình thường thành chủ cũng sẽ không lựa chọn phương pháp cực đoan đến vậy.”
Lý Thanh Vân nghe đến đây, gật gù đầy cảm khái.
Ti Đằng doanh năm xưa không ngờ hiện giờ lại trở thành thuốc an thần cho thành chủ, không biết hai anh em họ Hàn sẽ nghĩ thế nào khi biết chân tướng nữa.
oOo
Phi Lưu Bích...
Thi nhân mặc khách Đại Việt hiện giờ vẫn có câu “vị đáo cốt đài phi hảo hán, bất kiến Liên Hoa bất anh hùng”, ấy chính là chỉ Kình Cốt Quảng Trường trên đỉnh núi.
Lúc Lý Thanh Vân và Thẩm Tư Quân cưỡi mây ra biển, chứng kiến con đường núi đặc biệt chỉ có Phi Lưu Bích mới có thì cậu chàng chỉ còn biết trợn mắt, tấm tắc mãi không dứt. Chỉ thấy, một bộ hài cốt cực lớn uốn lượn ôm lấy cả hòn đảo, đầu gác lên đỉnh núi, đuôi trải đến bãi cát, tính ra khi còn sống chắc phải dài đến hơn hai dặm. Các gai xương trên sống lưng tạo thành các bậc thang lẩn khuất trong cánh rừng sâu thăm thẳm. Mặt đảo hướng ra phía đông, nhìn thẳng vào vịnh Hải Lưu, được những cái xương ngực dài ôm lấy là một vách đá phẳng, lạng bóng như người ta dùng lợi khí gọt ra.
Trên vách đá, đề một hàng chữ đỏ như máu:
“Lê Đồ Thành... đến đây... cắn ta đi...”
Ở giữa các chữ này có khoảng trống, dường như trước đấy đã từng được viết gì đó, nhưng sau này đã bị xóa đi mất.
Thẩm Tư Quân phẩy tay, thu hồi lại thuật đằng vân, nói:
“Lý thiếu hiệp, nơi đây dù sao cũng có uyên nguyên với thái tổ, để tỏ lòng thành kính, cần phải đi bộ lên núi.”
Hải Nha xưa nay vẫn tự hào là chốn đầu tiên Lê Đồ Thành đặt chân tới khi đến Đại Việt, đương nhiên là rất phụng thờ sùng bái thái tổ. Chỉ nhìn tượng đá lớn dựng ngoài cửa thành là đủ thấy trong văn hóa của thành Hải Nha, địa vị của Lê Đồ Thành cao đến mức nào. Phi Lưu Bích vừa có “truyền thuyết” về y, lại vừa là nơi đặt thi thể của kẻ thù lớn trong đời thái tổ, có thể nói là ở vịnh Hải Lưu này, nơi đây cơ hồ gần với thánh địa.
Đừng nói là Nho sinh vãn cảnh, binh sĩ triều đình, cho dù là thành chủ Hoàng Kim Thần, châu chủ Đồng Quang Vinh, thậm chí là Võ Hoàng và Trư Đế đến đây cũng không tiện mạo phạm, phải ngoan ngoãn đi bộ lên núi.
Lý Thanh Vân đương nhiên không phản đối.
Dù sao cậu chàng cũng không biết bay, quy định cấm không của Phi Lưu Bích đâu có ảnh hưởng gì đến được Toái Đản Cuồng Ma? Hơn nữa, Lý Thanh Vân lần đầu chứng kiến thắng cảnh độc đáo như Phi Lưu Bích, còn muốn ngắm nghía một phen.
Lúc này phản đối mới là lạ.
Lý Thanh Vân và Thẩm Tư Quân bèn bước thấp bước cao, đạp lên bậc thang bằng xương cốt, thẳng tiến lên đỉnh núi. Vừa đi, Thẩm quân sư vừa giải thích:
“Chốn này trước đây là một đảo đá khô cằn, cỏ cũng chẳng mọc nổi, chỉ toàn cua là cua, hải tặc trong vùng gọi là Giải Đảo. Đến khi thi thể của Ma Kình Vương bị đặt ở đây, vạn vật mới sinh trưởng.”
Lý Thanh Vân nhìn dọc đường cây cối um tùm, cỏ cao quá gối, hoa dại nở thành bụi thành lùm, xum xuê không tả nổi, tấm tắc:
“Hóa ra xác của Hải Thú còn có công dụng này. Ài... giá như mình có túi chứa đồ thì tốt. Đến lúc ấy mang ba bốn mươi con về cho thầy bón cây dần.”
“Dám nói chuyện giật gân như vậy xưa nay chỉ có ba người, mà thiếu hiệp có thể nói là chiến lực thấp nhất.”
“Không biết hai người còn lại là?”
“Ngoại trừ Thái Tổ và người đàn ông đó ra thì còn ai dám ngông cuồng như thế?”