Quan Hạ Băng nghe cậu chàng nói thế, lắc đầu:
“Vẫn nghe giang hồ đồn rằng Lý thiếu hiệp có bản lĩnh hơn người mà vẫn giữ được tâm tư đơn thuần, xích tử chi tâm, quả thực là danh bất hư truyền.”
“Quan tướng quân quá khen.”
“Đấy không phải một lời khen đâu.”
“Hả?”
...
Nhìn Lý Thanh Vân ngơ ngơ ngác ngác, Quan Hạ Băng bất giác bật cười, trên gương mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Nàng ta hít sâu một hơi, đưa tay vuốt lên giáp ngực, giống như đang cố nén lửa giận đang âm ỉ từ bụng bốc lên xuống, đoạn nói:
“Bản tướng nói mình tính sai, là lầm tưởng rằng thiếu hiệp sẽ an phận thủ thường làm một xuy sự binh, cũng bớt khiến bản tướng quân phải đau đầu. Đáng tiếc... công tử ngài không cam chịu tầm thường, thực chẳng khác nào điện hạ.”
Lý Thanh Vân nghe có người nhắc đến Võ Hoàng, mặt mày sa sầm, nói:
“Quan tướng quân, vẫn đừng nhắc đến người đó thì hơn. Kể từ lúc y bỏ mặc tại hạ nằm trong vũng máu thì ta đã không còn bất cứ quan hệ nào với Lý gia nữa rồi. Hiện giờ, Lý Thanh Vân này là tiểu binh của Quan Lâm, môn hạ của Lão Thụ cổ viện, đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh.”
“Được. Công tử đã nghĩ thế thì tiểu nữ cũng chẳng muốn làm khó. Đáng tiếc, có một vài người không cho là thế... Chắc hẳn khi đến thành Tế Kỳ, công tử cũng đã gặp rồi.”
Quan Hạ Băng vừa nói, vừa đưa tay phủi bụi trên một tảng đá phẳng, kế nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô nàng đưa tay, tháo sợi dây buộc tóc xuống, khiến mái tóc dài xõa tung sau lưng, hệt như một thác nước bàng bạc. Dưới ánh trăng, miếng vải buộc tóc của Quan Hạ Băng hiện lên rách rưới, bẩn thỉu, lắm chỗ đã mủn rục cả đi vì thời gian.
Lý Thanh Vân hói:
“Ý tướng quân là sao?”
“Chẳng nhẽ hai anh em họ Hàn không nói cho thiếu hiệp rằng truyền tống trận ở Hải Nha này luôn có binh sĩ túc trực, dẫn người vào thành để tránh khởi động cơ quan giấu trong bãi cát à?”
“Chuyện này... lúc đó tại hạ chỉ nghĩ hiện giờ đang lúc chiến tranh, cần dùng đến người, nên có lẽ thiếu hụt nhân thủ, không để ý đến.”
Lý Thanh Vân gãi gáy.
Quan Hạ Băng thở dài, nói:
“Công tử xưa nay hành tẩu giang hồ đã quen, không hiểu những chuyện đánh trận này cũng phải. Chính vì hiện giờ thời buổi loạn lạc sắp đánh nhau đến nơi thì mới càng cần phải tăng cường phòng thủ truyền tống trận. Bằng không một khi nơi đó bị Hải Thú chiếm được thì phải làm thế nào?”
Nàng ta nói đến đây cũng đủ để cậu chàng nhìn ra được sự đáng ngờ. Lý Thanh Vân vỗ trán, hỏi:
“Chẳng nhẽ... Đốc Quân Sử là người của Lý Thanh Minh, thế nên mới bất chấp an nguy cả thành rút quân trấn thủ truyền tống trận về, để tại hạ chết dưới cơ quan?”
“Ngoại trừ công tử, còn có hai anh em họ Hàn bồi táng nữa. Sau đó chỉ cần đối ngoại nói là cơ quan bị lỗi, xảy ra án mạng ngoài ý muốn, ngay cả hai vị cơ quan sư cũng táng mạng theo, chẳng phải là hoàn mỹ không kẽ hở hay sao?”
“Vậy nên tướng quân mới giết Đốc Quân Sử? Thế nhưng, nếu Lý Thanh Minh đến hỏi tội thì phải làm thế nào?”
Lý Thanh Vân hỏi.
Đến lúc này, cậu chàng cũng đã lờ mờ đoán được vì sao Quan Hạ Băng lại chặn đường ở cổng thành. Cô nàng đánh Lý Thanh Vân trọng thương, lấy cớ này ép cậu chàng làm một cái chức an nhàn xuy sự binh, chờ chiến tranh qua đi là được. Lấy bản lĩnh của Lý Thanh Vân, nếu như làm một chức vị ở hậu phương, muốn đối phó được cậu chàng quả thực không dễ gì.
Thế nhưng...
Làm bao nhiêu chuyện như vậy, Quan Hạ Băng chẳng khác nào đắc tội Lý Thanh Minh và vây cánh của gã một cách triệt để.
Lại nói, hai người trước nay chưa từng quen biết, vì sao Ngân Lang lại phải bất chấp cả tiền đồ để giúp đỡ mình, cậu chàng cũng đã đoán được phần nào.
Chỉ là Lý Thanh Vân không muốn thừa nhận.
Quan Hạ Băng cười, nói:
“Công tử yên tâm. Hạ Băng trong quân cũng có thể gọi là có chút danh tiếng, công huân cũng không thấp. Hơn nữa... cũng gọi là có chút quan hệ chống lưng. Trừ phi là hoàng thượng tự mình hạ chỉ, hoặc là tiểu nữ phạm phải trọng tội, bằng không muốn vặn ngã Ngân Lang này cũng không phải chuyện muốn là được. Hà huống lần này tiểu nữ đã có chứng cớ rành rành, Linh Vương điện hạ muốn kiếm cớ cũng phải tìm cơ hội khác. Thế nhưng... chuyện của công tử thì lại không dễ nói.”
“Ý tướng quân là Kim Quy châu châu chủ?”
“Đúng. Đồng Quang Vinh – Kim Quy châu chủ – ngoại trừ tên Đồng Tiến Minh còn có một người cháu nữa. Người này tên là Lý Thanh Minh.”
Quan Hạ Băng đáp.
Lý Thanh Vân nói:
“Vậy thì sao? Hắn muốn giết tại hạ trước, tại hạ chẳng qua là phản kháng bảo mạng, trong luật pháp Đại Việt nói chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, không phạm tội.”
“Công tử làm người chính trực, không có nghĩa người khác cũng thế. Bọn hắn muốn mạng của công tử thì còn lý gì đến ai ra tay trước? Dù sao, chuyện gì xảy ra lúc đó còn phụ thuộc vào lời khai của binh sĩ. Đồng Quang Vinh và Lý Thanh Minh không mua chuộc được Hạ Băng, nhưng những binh sĩ kia thì chưa chắc. Xuất thân của bọn họ thấp, tầm mắt hạn hẹp, chỉ một miếng đất hai con trâu chắc cũng đủ mua được miệng của chúng. Thú thực, trên đời này người có thể chống cự được uy bức và lợi dụ, thiết nghĩ chỉ có sư phụ của công tử mà thôi.”
Quan Hạ Băng đáp.
Lý Thanh Vân trầm mặc, không thể không nói, những gì cô nàng vừa trả lời cực kỳ có lý.
Cậu chàng cũng không nghĩ đến lần này suy nghĩ không chu toàn lại gây ra chuyện lớn đến vậy.