Dòng người chầm chậm nhích về phía cửa thành.
Chờ đợi nhàm chán, thành thử vừa bước đi, Lý Thanh Vân vừa hỏi hai anh em đang dẫn đường cho mình một chút chuyện liên quan đến vị nữ tướng sắp trở thành cấp trên của cậu chàng – Quan Hạ Băng này.
Hàn Anh Tuấn nói:
“Lý thiếu hiệp, quả thực cậu đúng là từ dưới tảng đá chui lên mà. Nghe họ Quan mà cậu không nghĩ đến ai hay sao?”
“Vạn Nhân Đồ – Quan Vân Phi?”
Lý Thanh Vân tuy gà công nghiệp một chút, song cũng đã từng theo học phu tử mấy năm, cũng biết qua kinh thư sử lược của Huyền Hoàng giới. Mà đối với một thiếu niên xưa nay ôm mộng cầm kiếm giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, muốn làm anh hùng cái thế như Lý Thanh Vân, thì người lập vô vàn công lao hãn mã, chiến tích huy hoàng như Quan Vân Phi có khác nào tấm gương để hướng tới?
Tuy hiện giờ do ảnh hưởng của sư phụ Nguyễn Đông Thanh, cậu chàng không quá đồng tình với hành động đồ thành của lão lúc càn quét Đại Tề như hồi nhỏ nữa. Thế nhưng Quan Vân Phi vì đối kháng Nghiêm Hàn mà tuổi già lên lại lưng ngựa xung phong, cuối cùng chỉ kém một chút mà chết. Quả thực là lòng dạ ấy khiến người ta hâm mộ, số phận này khiến người khác tiếc nuối.
Mà kết cục của họ Quan ở Đại Thục quả thực là khiến người ta cảm thấy thảm không nói nổi.
Nghiêm Hàn đánh đến dưới thành, ép hoàng thất nước Thục phải giao hậu nhân của Vạn Nhân Đồ ra. Chậm một ngày, hắn đồ sát một thành, lấy đầu người ném vào kinh đô. Cuối cùng, tuy không rõ năm xưa chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau ba ngày, hàng vạn thủ cấp được ném vào kinh đô, hoàng thất Đại Thục thỏa hiệp.
Toàn bộ con cháu của Quan Vân Phi bị phong bế chân khí, ném ra khỏi kinh thành, chịu sự tra tấn dày vò của Huyền Giáp Vệ suốt bảy ngày bảy đêm.
Từ đó, Quan gia cũng tuyên bố cáo chung, không còn xuất hiện trên chính trường Đại Thục nữa. Không thiếu tướng lĩnh binh sĩ vì hành động này của hoàng thất mà lòng nguội ý lạnh, kẻ phản thì chết dưới tay Nghiêm Hàn, kẻ chán nản thì cáo lão về quê rồi cũng bị những đối thủ cũ trên chính trường âm thầm sát hại. Đại Thục nguyên khí đại thương, trở thành nước phụ thuộc của Tề, xưng thần triều cống.
Ít nhất, sử sách viết như vậy.
Thành thử...
Lý Thanh Vân mới cảm thấy ngạc nhiên khi Hàn Anh Tuấn ám chỉ rằng Quan Hạ Băng chính là con cháu còn sót lại của Vạn Nhân Đồ năm nào.
Hàn Anh Tuấn nói:
“Chẳng thế thì sao. Cậu không nhìn thấy Long Nha Ngân Lân Kích đằng sau lưng cô ta à? Trên đời ngoại trừ Quan Vân Phi ra còn có ai sử dụng thứ binh khí kì quái như thế nữa?”
Kỳ thực, vũ khí của Quan Vân Phi chẳng ai rõ nên gọi là gì.
Lưỡi như lưỡi đao, lại uốn lượn như thiệt xà thương, nên bảo đao cũng chẳng phải mà thương cũng không đúng. Hai bên long đầu lại có hai nguyệt nha nhô ra, trông hao hao phương thiên họa kích. Thành thử, tuy miêu tả Quan Vân Phi trong sử sách là “ngân thương, bạch mã, ô bào”, vũ khí của lão lại được chép là Long Nha Ngân Lân Kích.
Hàn Thanh Tú nhíu mày, nói:
“Có gì ghê gớm đâu? Chẳng qua là một mình chống cự tám trăm tinh anh của Long tộc, nhổ bật gốc rễ Sát Thần Điện, ta cũng làm được. Mỹ mạo thì càng không cần phải nói, bản cô nương hơn nàng ta đâu chỉ một hai chục lần?”
Lý Thanh Vân:
“...”
Đây là tiếng người sao? Cô nương, cô mà thực sự có công phu như thế thì ban nãy cần gì tại hạ ra tay?
Hàn Anh Tuấn:
“...”
Ta không quen cô ta. Đúng. Cho dù có là anh em thì tuyệt cũng không phải ruột thịt. Chắc chắn là cha mẹ nhận nuôi.
Giống như cảm giác được ánh mắt kỳ quái của hai thằng đực rựa, Hàn Thanh Tú đỏ hồng mặt, biết mình chém gió quá lố. Thế nhưng cô nàng vẫn dậm chân phụng phịu, kiêu ngạo “hừ” một tiêng:
“Đàn ông các người đúng là một đám mắt chó không biết thưởng thức châu ngọc.”
“Cô nương, nói như vậy chẳng nhẽ gia phụ cũng...”
“Không có gia giáo. Có giỏi thì cứ nhắm vào bản cô nương, lôi cha ta vào làm gì?”
Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn Hàn Thanh Tú, dáng vẻ như đang nhìn một đứa ngớ ngẩn. Không thể không nói, bị một kẻ EQ cơ hồ chạm đáy như cậu chàng dùng ánh mắt này để nhìn, tính vũ nhục quả thực rất lớn.
Hàn Anh Tuấn nói:
“Thôi đi Lý thiếu hiệp, đôi co với đàn bà con gái làm gì?”
Lý Thanh Vân nhìn Hàn Thanh Tú chẳng những không thấy xấu hổ vì câu nói mang đầy tính khinh thường rẻ rúng này, trái lại còn dương dương tự đắc, thầm lắc đầu. Quả nhiên... không phải ai cũng giống người ở cổ viện.
Cậu chàng hơn một năm nay sinh hoạt ở cổ viện, có lần nào “nói lý”, “đôi co” với Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa mà không bị vặn cho đuối lý á khẩu? Càng đừng nói đến sư phụ và sư mẫu. Hai người này bình thường thì hòa thuận, đóng vai hàng xóm láng giếng tối lửa tắt đèn với nhau, thế nhưng mỗi lần “tranh luận” là cơ hồ đối chọi gay gắt, vô luận là thân phận hay gì đều vứt sang một bên, mãi đến khi không tìm được tiếng nói chung, hoặc một trong hai người nhận sai mới thôi.
Ấy vậy mà sang hôm sau lại bình thường, hòa thuận, giống như chẳng có gì xảy ra.
oOo
Ba người vừa đi đến cổng thành, chưa nói tiếng nào thì Quan Hạ Băng đã ngẩng đầu, dùng đôi mắt màu xanh lục nhìn chòng chọc vào mặt Lý Thanh Vân, đoạn lên tiếng hỏi.