Lưỡng Phật Đấu Thuyết Ký vừa hạ màn, người đóng phật đất – Lâm Cảnh Trung – đã từ cánh gà chạy ra, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Binh Bộ Thượng Thư – Lâm Doãn Hoành. Trông cái vẻ háo hức của thằng nhóc, Lý Huyền Thiên cơ hồ cũng thấy không đành lòng, bèn hắng giọng một tiếng, truyền âm cho Lâm Cảnh Trung:
“Gia phụ đã thay bản hoàng tọa trấn Cổ Long thành, không cần tìm nữa.”
“A!”
Lâm Cảnh Trung kêu lên một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ, tiu nghỉu cúi đầu.
Lý Thanh Vân chẳng phải đã là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh rồi sao? Võ Hoàng ngài vì cớ gì còn phải giành đi cơ hội đến Quan Lâm của gia phụ?
Đương nhiên...
Lâm Cảnh Trung cũng chỉ dám oán thầm trong lòng mà thôi. Y tuy còn trẻ, nhưng cũng là con cháu danh gia vọng tộc, cũng hiểu triều đình có rất nhiều quy định, rất nhiều nguyên tắc. Quan lộ, không phải quan phẩm càng cao lại càng không bị gò bó gì, nếu không đã không gọi là triều đình, mà gọi là giang hồ.
Tỉ như Chưởng Kiếm, Chưởng Ấn, Chưởng Bút Quan của Bạch Đế thành, tuy phẩm hàm không bằng Thượng Thư Lục Bộ, nhưng lại có rất ít hạn chế, tự do hơn nhiều, quyền tự quyết rất lớn.
Trên dưới Binh Bộ, cũng chỉ có vị binh mã đại nguyên soái cả Đại Việt, Võ Hoàng Lý Huyền Thiên vì nguyên do đặc thù mà có thể lượn le ve khắp từ nam chí bắc như con ruồi. Nếu không phải chuyện liên quan đến Bích Mặc tiên sinh, dám chắc Lâm Doãn Hoành cũng không dám mạo hiểm rời khỏi vị trí trong lúc binh hoang mã loạn thế này.
Lý Huyền Thiên giải quyết chuyện của Lâm Cảnh Trung xong thì lập tức động thân, nhoáng một cái đã đáp xuống sân khấu. Hoàng Sở Sở vừa mới từ cánh gà bước lên, còn chưa kịp định thần thì đã phát hiện vị Võ Hoàng uy danh hiển hách đứng lù lù trước mặt. Cô nàng khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau.
Kế đó, có vẻ như nhận ra mình quá thất lễ, Hoàng Sở Sở vội vàng quỳ xuống, nói:
“Điện hạ tha tội.”
“Không trách cô bé. Mau. Sớm hoàn thành chuyện tiên sinh giao phó. Đúng... những tội... thiếu niên nam nữ kia hôm nay mới tìm đến à? Gia giáo tốt lắm...”
Lý Huyền Thiên vừa muốn nói đến hai chữ “tội dân”, nhưng được nửa chừng, y lại đổi thành “thiếu niên nam nữ”. Võ Hoàng hắn tuy xưa nay hành xử rất tùy tiện, không giống như quan lại bình thường, song chí ít cũng tiếp xúc với triều đình nửa đời người, không đến nỗi não cơ bắp chỉ biết có đánh nhau. Lý Huyền Thiên mơ hồ cảm giác được, thái độ của Bích Mặc tiên sinh đối với tầng lớp gọi là “nạn dân” ở Quan Lâm không giống với người thường.
Hà huống...
Nguyên liệu nấu ăn đặc biệt như thế, đừng nói là Lý Huyền Thiên, chỉ cần là cựu binh từng kinh qua trận hải chiến với Long tộc khi xưa đều không thể nào quên được.
Hoàng Sở Sở giật mình, nhỏ giọng hỏi:
“Điện hạ nhận ra rồi sao?”
“Thời trẻ từng ăn, ăn đến nỗi phát ngán đến tận cổ luôn. Không ngờ hôm nay được tiên sinh mời lại.”
Lý Huyền Thiên cười, đáp, mắt lim dim lại giống như đang hoài niệm về một thời quá khứ.
Hoàng Sở Sở gật đầu, tiến lên một bước, nói:
“Các vị khách quan, thực ra tối nay tổ chức kịch nói góp vui, ngoại trừ để chào đón thái tử nước Sở ra thì tiên sinh cũng có một chút lòng riêng, dự định tranh thủ dính một chút hào quang của Thượng Quan thái tử, đặng có mấy lời muốn chuyển đến các vị khách quý. Thế nên vẫn xin chư vị nể mặt tiên sinh nán lại cho ít lâu, nghe tiên sinh nói mấy lời rồi hẵng về cũng không muộn.”
Nàng vừa dứt lời, người trên khán đài đã nhao nhao lên tiếng tán đồng:
“Tại hạ xin dỏng tai lên nghe lời vàng ý ngọc của tiên sinh.”
“Đúng vậy. Ai không nghe người đó thiệt.”
“Thánh nhân nói: sớm có thể nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng. Tại hạ nguyện ở lại chờ tiên sinh.”
“Đừng nói một lát, cho dù dăm bữa nửa tháng cũng không hề gì...”
...
Những vị tông môn chưởng giáo, văn quan võ tướng hôm nay đến Quan Lâm nếu không phải vì muốn thăm dò hư thực của vị Bích Mặc tiên sinh thần bí ở Lão Thụ cổ viện như Kim Thiền Tử, thì cũng là muốn mượn cớ kết giao với Nguyễn Đông Thanh giống Lã Vọng Thiên.
Đừng nói là bỏ đi, trước đó bọn họ còn đang vắt óc bóp trán tìm xem nên lấy cớ gì để ở lại Quan Lâm đây.
Hoàng Sở Sở thấy khách khứa đều đồng ý, cũng không ai động thân rời đi, thở phào một hơi. Lúc này nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, nhẹ nhàng cúi đầu một cái, đoạn lui về phía sau, nhường lại sân khấu cho một người khác.
Chỉ thấy lúc này...
Từ chỗ cánh gà, một người đàn ông mặc áo vải gai, tóc để xõa rối tung rối mù, gương mặt lấm lem bùn đất. Hai tay y đeo gông, chân cũng bị xiềng lại. Thế nhưng, gã vẫn chầm chậm bước từng bước, dáng vẻ thong dong, thần sắc bình tĩnh chẳng khác nào mặt hồ lặng gió.
Có người nóng ruột muốn gặp Bích Mặc tiên sinh, bây giờ trông thấy một kẻ dáng vẻ như tội dân bước lên đài thì cả giận, quát:
“Tội dân to gan, sao dám ngang nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
“Im miệng!”
Trương Hạo lườm y một cái, quát.
“Trương thái sư, ta cũng không phải...”
Kẻ kia đương nhiên là không phục, dù gì y cũng là chưởng môn giáo chủ, làm tổ làm tông một cõi, há lại chịu để kẻ khác mắng nhiếc như mắng trẻ con? Y vừa định vặc lại là mình không phải người của triều đình, thì đã thấy ngực sập xuống, cả người văng thẳng ra ngoài như diều đứt dây.
Trên sân khấu, Lý Huyền Thiên thu lại bàn tay, nói:
“Nể mặt tiên sinh, hôm nay không thấy máu tươi. Còn kẻ nào ý kiến ý cò gì nữa thì bước ra...”