Thượng Quan Trường Không tuy không ngu ngốc như những gì hắn thể hiện ra, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn từng kinh qua chiến trường đẫm máu. Hiện giờ bị Hồ Ma Huyền Nguyệt lườm cho một cái, sát ý kinh khủng tựa hồ như nước trong con đập vỡ đê trào ra, thoáng chốc đã nhấn chìm Trường Không thái tử. Thoáng chốc, Thượng Quan Trường Không cảm thấy bản thân giống như kẻ chết đuối, lóp ngóp cố ngoi đầu giữa dòng nước, hổn hển thở từng cơn khó nhọc.
Chợt, Nguyễn Đông Thanh bỗng nhiên hắng giọng một cái, nói:
“Hồ Ma thành chủ, làm ơn đừng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí đấy nhìn người khác được không? Tại hạ là một phàm nhân hai tay trói gà không chặt, quanh năm chỉ ở Quan Lâm, có hơi kham không nổi.”
Gã nói dứt câu, hơi rùng mình một cái, gãi gáy vẻ áy náy.
Thượng Quan Trường Không há lại không biết Nguyễn Đông Thanh đang bắc thang cho gã xuống, không muốn để gã phải mất mặt ở Quan Lâm. Y nghiến răng, hắng giọng một cái, thu hết can đảm, cất tiếng:
“Cô nói: cô ở đây không có chuyện gì để làm, chán muốn chết. Đấy là ải Quan Lâm các người tắc trách, đón khách không chu toàn.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt thấy tên thái tử điện hạ kia tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng không cách nào che giấu được sự sợ hãi trong đáy mắt, nói chuyện mà giọng cũng run lẩy bẩy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bao nhiêu áp lực và khó chịu vì chuyện của chức quan Chưởng Ấn ban nãy cũng thoắt cái đã tiêu biến phần nào, ánh mắt cũng nhu hoà hơn trước.
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng:
“Là tại hạ thất trách. Bình sinh Đông Thanh chưa thấy ai đi đánh trận còn có nhã hứng hưởng lạc như điện hạ. Hôm nay được gặp, thực là mở mang tầm mắt.”
Thượng Quan Trường Không giống như không nghe thấy hàm ý mỉa mai trong lời đáp của Bích Mặc tiên sinh, câng câng cái mặt lên, nói:
“Đương nhiên! Cô chính là người mặc kệ thân ở nơi nào cũng không mất đi cái thú cao nhã như vậy đó.”
Dĩ nhiên, hắn nói xong câu này, cũng đã là vét hết toàn bộ can đảm trong lá gan của mình. Thượng Quan Trường Không len lén nhìn Hồ Ma Huyền Nguyệt một cái, cơ hồ suýt thì không che giấu được sự sợ hãi trong lòng.
Nguyễn Đông Thanh nói:
“Thụ giáo. Điện hạ đã có yêu cầu, Đông Thanh đương nhiên sẽ thay mặt cho hoàng đế Đại Việt, làm đúng chức trách. Tối hôm nay sẽ không để cho thái tử điện hạ phải thất vọng.”
Thượng Quan Trường Không chỉ chờ mỗi câu đáp ứng này của Bích Mặc tiên sinh, bấy giờ trong bụng y mở cờ chẳng khác nào tử tù được đại xá. Y phất áo quay gót cút thẳng khỏi thư phòng của Nguyễn Đông Thanh.
Hồ Ma Huyền Nguyệt nhìn sang, cau mày:
“Tiên sinh, lần này thằng ranh Thượng Quan Trường Không đưa ra yêu sách gấp như vậy, rõ ràng là muốn làm nhục quốc thể của Đại Việt. Không biết tiên sinh có đối sách gì, sẵn nhân thủ hay chưa? Nếu cần trợ giúp, chỉ nói một tiếng là được. Tiểu nữ đương nhiên sẽ giúp ngài hết lòng.”
Y thị nói xong, khoanh tay chờ Nguyễn Đông Thanh trả lời. Kỳ thực, ý tứ của Hồ Ma Huyền Nguyệt rất đơn giản:
“Bây giờ ngài đang cần gấp người, muốn điều động từ nơi khác rất khó, mà không hoàn thành yêu sách của Thượng Quan Trường Không thì có nhục đến quốc thể. Thế nhưng, Hồ Ma Huyền Nguyệt ta đây còn có hai ngàn binh sĩ. Chỉ cần ngài nhờ vả, coi như hai ta không ai nợ ai.”
Chỉ cần Nguyễn Đông Thanh gật đầu, thì Hồ Ma Huyền Nguyệt sẽ có cớ để xí xoá chuyện quan Chưởng Ấn dưới quyền bắt oan Đỗ Thải Hà, từ đấy không cần giao chức quan quan trọng của thành Bạch Đế cho người khác.
Đáng tiếc, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lại nghĩ:
“Chuyện của con bé Hà đã nhờ vả người ta phải bôn ba một phen, bây giờ lại nhờ vả thành chủ thì coi sao được? Lại nói, người của thành chủ phần lớn là binh sĩ, bảo múa đao lộng kiếm thì được, bày trò tiêu khiển cho Thượng Quan Trường Không thì bỏ đi. Chẳng nhẽ lại dạy người ta múa điệu Con Đĩ Đánh Bồng?”
Nguyễn Đông Thanh cười, chắp tay:
“Cảm tạ ý tốt của thành chủ. Chuyện này sơn nhân tự có diệu kế, đến lúc đó thành chủ hạ cố đến xem là nể mặt tại hạ lắm rồi.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt nghe vậy, sắc mặt tối sầm, bụng bảo dạ:
“Quả nhiên tên Bích Mặc tiên sinh này muốn cái chức Chưởng Ấn quan. Thế nhưng... có thể không giao được sao? Ài...”
Tâm tình y thị thoáng cái sa xuống đáy vực, Hồ Ma Huyền Nguyệt thở hắt ra một hơi, đoạn nói:
“Nếu tiên sinh đã có sắp xếp thì xem như lo lắng của tiểu nữ là thừa thãi rồi. Tối nay tiểu nữ đương nhiên sẽ cùng thuộc hạ đến chung vui, tạo thế cho tiên sinh.”
“Vậy Đông Thanh xin cảm tạ trước. Làm phiền thành chủ quá.”
Nguyễn Đông Thanh vừa hành lễ, ngẩng đầu dậy thì đã chẳng thấy Hồ Ma Huyền Nguyệt đâu nữa. Gã nhún vai một cái, gọi với ra bên ngoài:
“Hồng Đô! Có chuyện này cần cô ra ngoài chạy một vòng.”
“Được rồi tiên sinh!”
Cô mèo máy Hồng Đô gật đầu một cái, đoạn lao vút ra khỏi phủ thành chủ. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này cũng phủi áo, lóc ca lóc cóc chạy sang thư phòng của Vũ Tùng Lâm, cao giọng:
“Vũ tướng quân! Tại hạ có chuyện cần nhờ!”
oOo
Chi Mai các...
Nơi này đâu đấy độ nửa năm trước vốn là cái chuồng ngựa bỏ hoang, hiện tại đã được người ta xây lại thành một toà lầu tinh xảo. Bên mé tả có cầu đá vắt qua con mương nhỏ, bên bờ có liễu rủ xuống soi bóng. Phía hữu lại trồng một rặng trúc xanh biếc, cảnh sắc mười phần u nhã thi vị.
Hai bên cửa lớn cho khắc hai câu thơ bằng chữ đỏ, rằng:
“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận