Mặt Tiểu Thực Thần méo xẹo, mếu máo.
Trong lòng lại âm thầm ghi nhớ những gì lão tổ nhà mình tiết lộ.
Tên gọi của Tu Hành Cửu Cảnh, bản nguyên đao, bản nguyên tứ kiếm, Thế Tôn một kiếm chém đôi thiên đạo, Phạt Hải Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ cũng được truyền thừa Nghênh Phong Bách Đao Trảm.
Bình thường những chuyện này đều là bí mật kinh thiên động địa, nếu không phải ở đây có cấm chế, chỉ sợ Trương Thất cũng không dám tiết lộ nửa câu.
Thình lình...
Long U từ ngoài cửa thò đầu vào, nói:
“Tứ sư huynh, nếu mọi người tò mò về Phản Thiên Chi Chiến như thế thì sao không xuống long cung một chuyến? Sư muội đây lấy thân phận tiểu công chúa của long tộc đảm bảo sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”
Trương Thất nhún vai một cái, sau đó hóa thành một điểm sáng nhập vào mi tâm thằng truyền nhân trời đánh.
Xong đâu vào đấy, Trương Mặc Sênh mới lên tiếng hỏi:
“Long Tộc có ghi chép về Phản Thiên Chi Chiến? Ngay cả ghi chép của Sử Đạo và Tuế Nguyệt Trường Hà đều rất mơ hồ chung chung, không biết...”
“Đương nhiên là có! Sư huynh quên Long tộc bọn muội xuất thân từ Thiên Ngoại hay sao? Ở Long Cung có một nơi tên là Hải Nhãn, muội nghe phụ hoàng nói trong đó cất giấu bí mật của thiên đạo.”
Long U thấy Tiểu Thực Thần có hứng thú, vội vàng lên tiếng giải thích.
Trương Mặc Sênh nheo mắt nhìn cô bé, hỏi:
“Hải Nhãn nghe giống như trọng địa của Long tộc, đừng nói với ta là người ngoài cũng có thể tùy tiện vào.”
“Đương nhiên ngoại nhân không thể vào rồi! Thế nhưng nếu như muội thành công bái vào sư môn, thì người của cổ viện cũng đâu thể tính là người ngoài, tứ sư huynh nói có phải không?”
“...” Ha ha. Quả nhiên!
Trương Mặc Sênh ho khan, đổi chủ đề:
“Được rồi, tạm không nói chuyện này. Hai món trước lên có thuận lợi hay không?”
“Đương nhiên là thuận lợi, chả lẽ tiểu muội đích thân ra trận mà còn không thuận lợi hay sao?
“Sư huynh, muội nói này, món ăn của anh quá là độc lạ, quá là ngon miệng luôn! Bản công chúa ăn không biết bao nhiêu là sơn hào hải vị rồi mà chưa bao giờ được ăn món nào đặc biệt như vậy. Cả Khuynh Thành tỷ tỷ với đám người Tề kia cũng phải tấm tắc khen mãi...”
Long U liến thoắng không ngừng nghỉ. Trương Mặc Sênh dù sao cũng là đầu bếp, nghe được những lời này thì hẳn nhiên là vui mừng ra mặt, chỉ là vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh mà thôi. Đoạn, cô bé dường như nhìn thấy cái gì sau lưng Tiểu Thực Thần, liền đổi hướng:
“Tứ sư huynh, đây là món tiếp theo sao?”
Chỉ thấy trên đĩa để một món ăn trông như cái bát úp, lại vài phần nhìn giống mỡ đông. Món này màu xanh như cây cỏ nhưng nhìn gần lại thấy trong trong như có thể nhìn xuyên thấu. Cô bé vừa chạm vào cái đĩa thì món trên đĩa liền sóng sánh như sắp đổ xuống, nhưng sau chốc lát lại khôi phục lại hình dáng như ban đầu. Lúc này, Trương Mặc Sênh mới nói:
“Trước đã có món khai vị và món chính rồi, đây là để tráng miệng. Sư phụ gọi nó là thạch rau câu, là một đồ ăn ngọt.”
Long U tò mò, đưa tay lên định chọc thử vào món ăn, liền bị Tiểu Thực Thần đánh nhẹ một cái vào mu bàn tay, đoạn lấy ra một con dao, vừa cắt nhỏ miếng thạch vừa mắng:
“Không được ăn vụng! Bưng ra ngoài kia rồi muốn nghịch gì thì nghịch.”
Tiểu công chúa hai tay nâng cái đĩa lên, trừng mắt lè lưỡi với Tiểu Thực Thần một cái rồi mới lạch bạch chạy ra ngoài.
Mấy người ngồi chờ ở bên ngoài còn chưa thấy người đã nghe tiếng hô của cô bé:
“Tới rồi đây, tới rồi đây! Món tráng miệng tới rồi đây!”
Vừa đặt đĩa xuống bàn, đã nghe được tiếng hừ lạnh của Long Tuyền:
“Không biết lần này Trương thiếu trang chủ lại có ‘lời vàng ý ngọc’ gì muốn nói?”
Mang tâm lý “chết sớm sớm siêu sinh”, ba người của Đại Tề cũng không còn cách nào hơn là giành quyền chủ động. Nếu đằng nào cũng bị nhục mạ mà không làm gì được ngay, chi bằng cứ kệ cho đối phương nói, rồi ghi nợ tính sổ sau.
Long U mở lồng che, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, rồi mới nói:
“Các vị, món này tên Trúc Hải Hồi Đầu!”
Tên nói ra, bàn tay nắm chặt dưới bàn của Lê Khuynh Thành thả lỏng. Nếu như tên khác đi, y thị có lẽ còn phải một phen suy nghĩ, cân nhắc xem đứng ở lập trường ra sao cho dĩ hòa vi quý. Thế nhưng, nếu đã là cái tên này, thì lập trường chỉ có thể có một. Dẫu sao “Trúc Hải hồi đầu” cũng là nói đến trận Nghiêm Hàn bại dưới tay Võ Hoàng. Liên quan đến quốc thể, thái độ có thể mềm mỏng, nhưng lập trường chỉ có thể rắn.
Mà phản ứng của ba người Nghiêm Quảng cũng không có mạnh như hai lần trước. Tuy nghiến răng, đập bàn, chửi xéo mấy câu thì vẫn xảy ra, nhưng cũng không ai đòi bắt Trương Mặc Sênh lại lăng trì tùng xẻo. Ở dưới mái hiên, cũng không thể không cúi đầu.
Ngoài ra, mấy người này còn lén liếc Long U một cái đầy ý vị. Dù gì, năm đó cũng không phải chỉ có Huyền Giáp Vệ của Đại Tề phải “hồi đầu” tại Lục Trúc Hải.
Dĩ nhiên, hàm ý trong mấy ánh mắt này không giống nhau. Quách Bình Minh và Long Tuyền thì chỉ coi Long U là đứa nhỏ vô tri, sinh sau đại chiến năm ấy. Còn về phần Nghiêm thân vương, y chính đang cẩn thận đánh giá vị Long tộc tiểu công chúa này.
Họ Nghiêm từ nhỏ đã làm quân sư giúp cha hắn, lại hiểu rõ hơn ai hết việc giả ngu giả dại. Thành ra, hắn đương nhiên sẽ không chỉ nhìn vào tuổi tác và vẻ bề ngoài của Long U để đánh giá cô bé. Ngược lại, trực giác cho hắn biết, xét về đầu óc, cô bé trước mắt có vẻ đáng đề phòng hơn Trương Mặc Sênh. Thậm chí, nãy giờ Nghiêm Quảng còn đang hoài nghi, liệu tên mấy món ăn này có thực là Trương thiếu trang chủ đặt hay không. Mà nếu không phải, thì hiển nhiên đây toàn bộ là bút tích của Long U.
Thế nhưng, cái tên “Trúc Hải hồi đầu” này có phần nói kháy cả Long tộc, mặc dù nếu so với quân đội Đại Tề thì trận đó Long tộc cũng chả thua thiệt là bao. Thành thử, Nghiêm thân vương lúc này lại càng khó xác định liệu tiểu công chúa Long tộc có phải là kẻ đại trí giả ngu hay không.
Mỗi người ôm riêng một bầu tâm sự như thế, nếm thử món thứ ba của Tiểu Thực Thần.
Long U lấy từng phần thạch Trương Mặc Sênh đã cắt sẵn, chia ra cho mọi người. Đám người trố mắt đánh giá món lạ uốn éo trên đĩa của mình, trước khi bỏ thử vào miệng.