Nghiêm Quảng cười vang, nói:
“Đúng rồi, thái tử điện hạ. Bản vương nghe nói ngài mới mời được một vị tổng trù tuổi trẻ tài cao từ Mỹ Vị sơn trang đến. Không biết hôm nay bản vương có khẩu phúc hay không?”
“Chiến Vương quá lời, ngài là khách, cô là gia chủ, đương nhiên trong nhà có những gì tốt nhất cũng phải lấy ra đãi mới chọn đạo hiếu khách chứ? Chẳng may Tề quốc quân của thượng quốc cho là cô tiếp đãi không chu đáo, trách tội xuống, thì hai nước lại phải vạ binh đao. Cô còn muốn lên ngôi kế nhiệm, đâu thể nào làm tội nhân thiên cổ được?”
Lê Khuynh Thành cười, đáp.
Trong câu nói có mấy phần khiêu khích, cũng mang hàm ý thăm dò.
Long Tuyền nghe xong, hừ lạnh một tiếng, tu vi Vụ Hải tràn ra tạo thành cuồng phong, cuốn tung lá cây đá vụn hai bên đường lên. Đương nhiên, bình thường uy thế của hắn không chỉ có như vậy, nếu muốn thì Long Tuyền hắn tạo ra dị tượng tường sập đất vỡ chẳng qua chỉ là chuyện trong một ý nghĩ.
Thế nhưng, hiện tại đây là đất Đại Việt, người đứng trước mặt hắn là thái tử đương triều.
Long Tuyền có thêm mười cái lá gan cũng không dám làm càn.
Nguyên do rất đơn giản, hết thảy chỉ có năm chữ.
Võ Hoàng – Lý Huyền Thiên.
Chiến Vương Nghiêm Quảng thì khác hẳn tên cấp dưới. Gã nghe xong câu nói kháy của Lê Khuynh Thành chẳng những không tỏ vẻ gì, trái lại còn cười hô hố:
“Tốt lắm! Tốt lắm! Cái đám Mỹ Vị sơn trang đó không nghe thánh chỉ, cự tuyệt vào cung làm đầu bếp riêng cho bản vương. Hôm nay nhờ phúc của thái tử điện hạ phải ăn cho bõ đời mới được!”
Lê Khuynh Thành thoáng nhíu mày.
Người này không rõ là vô tình hay hữu ý, lại cố tình làm như Đại Tề không bằng Đại Việt, giống như là muốn tạo cớ động binh. Nàng ta bèn hắng giọng, xua tan hết thảy định kiến và coi thường từng có về vị Nghiêm thân vương này, đáp:
“Cơ duyên xảo hợp thôi. Không bằng vương gia nghe cô khuyên một câu. Trù sư Mỹ Vị sơn trang ăn mềm không ăn cứng, nếu mang lễ vật đến cầu chắc hẳn bọn họ sẽ đồng ý hạ sơn. Chỉ sợ là vương gia xưa nay ôm thái độ của người trên người đã quen, hất hàm sai sử bọn họ nên mới không được đó thôi.”
“Lời ấy của thái tử bản vương không cho là đúng. Phổ thiên chi hạ, mạc phi hoàng thổ. Mỹ Vị sơn trang đã ở trên đất Đại Tề thì phải biết ngoan ngoãn nghe lời của hoàng thất Đại Tề. Một đám tiện dân sâu kiến mà thôi, há lại có chuyện siêu nhiên tại ngoại được? Được làm chó của hoàng gia là phúc cho bọn hắn. Nói sao thì nói, làm chó vẫn hơn là làm ma, đúng không?”
Nghiêm Quảng cười nhạt.
Lê Khuynh Thành nghe hắn nói những lời này mà không khỏi rùng mình.
Chính lúc thái tử Đại Việt còn đang tìm lời để tiếp chuyện Nghiêm thân vương, thì bỗng nghe có tiếng cười đầy thách thức vang lên ở đằng xa:
“Chuyện làm ma hay làm chó tốt hơn thì thân vương phải đốt sớ xuống hỏi thân phụ ngài mới đúng chứ? Dù sao Nghiêm Hàn đến Đại Việt một trận là trải qua đủ cả cung bậc từ chó nhà có tang đến con ma xa xứ luôn kia mà. Ngài thấy đúng không?”
Lê Khuynh Thành trợn mắt nhìn thiếu trang chủ Mỹ Vị sơn trang chính đang chống nạnh, hất hàm đứng chắn đường ba người bọn họ, hàm dưới kém chút thì rớt hẳn xuống đất.
Không thể không nói.
Mấy lời này mang tính chất nam châm nắm đấm này cũng chỉ có kẻ thần kinh thép như Trương Mặc Sênh mới dám sủa ra đường mồm.
Cô nàng hiện giờ cũng không biết nên chửi cái tên Tiểu Thực Thần này là mồm nhanh hơn não hay nên nể phục diện tích lá gan của Trương thiếu trang chủ nữa.
Long Tuyền quát to:
“To gan! Thái tử điện hạ, Đại Việt các người đãi khách theo cái kiểu này sao?”
“Ngừng. Tính ra thì bản thiếu trang chủ tính là người nước Tề đi. Sao nào? Người Tề chửi tên súc sinh Nghiêm Hàn không tính là Đại Việt đãi khách không chu đáo chứ?”
Trương Mặc Sênh nhe răng, nhếch mép, trông chẳng khác nào con khỉ đầu chó đang khoe nanh.
Nhìn dáng vẻ ngả ngớn và điệu cười nham nhở của cậu chàng, Long Tuyền chỉ cảm thấy máu đang cấp tốc dồn lên đầu. Mặt y nóng bừng lên, đỏ au như đít khỉ.
Lê Khuynh Thành thấy chân khí nhộn nhạo, vội vàng quát:
“Long Tuyền! Đây là Đại Việt! Nếu ngươi dám ra tay, bản điện hạ đảm bảo chủ tớ các ngươi ngay lập tức sẽ thành phân bón cho Lục Trúc Hải!!!”
“Trương thiếu trang chủ miệng lưỡi sắc bén lắm. Nhưng trong mắt của bản vương nhà ngươi cũng chỉ là một thằng bán nước mà thôi.”
Nghiêm Quảng đưa tay ngăn Long Tuyền, kế cười lạnh.
Mà Long Tuyền thì chính đang mấp máy môi, tựa hồ như đang truyền âm cho y.
Trương Mặc Sênh cười khẩy, nói:
“Ồ, thế thảo dân xin nghe thử xem vương gia định chụp cái mũ bán nước này cho ta ra sao?”
Nghiêm Quảng thủng thẳng nói:
“Nghiêm tướng quân khai cương thác thổ, đánh dẹp sáu nước, giúp Đại Tề trả mối nhục bị đạp bằng đế đô, ấy là công lao hãn thế. Mà ngươi thân là con dân nước Tề, khi có nạn được Huyền Giáp vệ chở che, lúc thái bình hưởng đặc quyền thần dân thượng quốc, được chư hầu triều bái. Ấy vậy mà ngang nhiên chửi mắng anh hùng quốc gia, không phải thông địch bán nước thì là tội gì?”
Trương Mặc Sênh cười vang.
Cậu chàng nhìn Nghiêm Quảng một cái, gằn từng chữ:
“Đánh dẹp sáu nước, vì tư tâm của các người hay vì trăm họ?
“Khai cương thác thổ, biên cảnh vạn dặm, vơ vét được sản vật của tiền bao nhiêu phần chảy vào túi dân? Trái lại, vì khai khẩn đất bằng, khôi phục ruộng nương rụi tàn trong chiến hỏa, lại có bao nhiêu người bị bắt sung đinh, chôn xương xứ người?
“Cái gọi là quang vinh chẳng qua là cái bánh vẽ mà thôi. Người được lợi chẳng phải cuối cùng vẫn là đám ăn trên ngồi chốc các ngươi sao?
“Chớ tự dát vàng lên mặt mình, cũng đừng hòng hất nước bẩn vào ta. Trương Mặc Sênh này không thẹn với lòng, sưu thuế của tiền làm ra nộp cho triều đình không thiếu một đồng. Nếu một ngày kia Đại Tề bị đánh, bản thiếu không ngại bước lên tiền tuyến, cũng như hiện tại nhập ngũ đánh Hải Thú. Thế nhưng các người bảo ta thờ phụng kẻ giết người như ngóe, đốt rụi cả lục quốc như Nghiêm Hàn thì thứ lỗi, bản thiếu không làm được.”
Y ngừng một chốc, nhìn về phương xa, nói: