Lã Vọng Thiên hét lên một tiếng, mặt mày tái mét, hai chân run rẩy, song vẫn cố gắng đứng trước mặt Đỗ Thải Hà.
Hành động của cậu ta khiến trong lòng vị tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh thoáng chốc sinh ra đủ loại cảm xúc.
Ngạc nhiên, ấy là vì lâu chủ tương lai của một thế lực đức cao vọng trọng Vọng Thiên lâu thế mà lại sợ ma, hơn nữa khi nhìn thấy ma còn sợ đến mức này.
Cảm động, ấy là vì Lã Vọng Thiên mặc dù sợ hãi đến mức chân tay run rẩy, đứng cũng không vững, thế nhưng vẫn đứng ra trước mặt chắn cho cô nàng. Đỗ Thải Hà từng nghe Nguyễn Đông Thanh nói: “can đảm thực sự không phải là không sợ hãi gì, mà là vượt qua nỗi sợ. Người can đảm cũng không phải kẻ không sợ trời không sợ đất, ấy là thằng ngu. Người dũng cảm thực sự là kẻ dám chiến thắng nỗi sợ của bản thân vì lẽ phải”.
Đương nhiên, ông sư phụ của cô nàng một mực chối bai bải, nhất quyết không nhận là lời vàng ý ngọc của bản thân, mà bảo đấy là câu nói nổi tiếng của cụ “Man – đê – la”.
Cuối cùng, là khâm phục.
Đỗ Thải Hà tự hỏi nếu như mình đối đầu với Đế Mộ, liệu có thể chiến thắng nỗi sợ mà bước lên một bước như Lã Vọng Thiên hay không.
Cô nàng thở dài, thất vọng trước câu trả lời của bản thân.
Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, vỗ túi chứa đồ, lấy ra một đống pháp khí bùa giấy đặt dưới đất, chuẩn bị bày trận pháp phòng ngự, bảo vệ hai người bọn họ khỏi thủ đoạn công kích của con ma đang đứng bên ngoài cửa phòng.
Chấn song có trận pháp, chân khí và thần thức lại gần sẽ bị xóa bỏ, thế nhưng con ma này lại thò hai quả mướp vào trong, không rõ nó dự tính làm gì. Đỗ Thải Hà thấy có trận pháp khắc trên chấn song, muốn tiên hạ thủ vi cường e là rất khó, thế nên bèn lựa chọn đối sách dùng ổn làm gốc, lấy bất biến ứng vạn biến.
Chỉ thoáng một cái, một loại trận pháp quái lạ đã xuất hiện che chắn hai người Đỗ, Lã.
Con ma bên ngoài cười:
“Trận pháp chí dương chí cương, chẳng những phá âm khí, còn có thể đuổi độc vụ tà trùng, quả thực là danh bất hư truyền. Thế nhưng sử dụng trận pháp của núi Long Hổ có tác dụng gì với chúng ta sao? Đường đường là đệ tử thân truyền mà lại vi phạm sai lầm sơ đẳng như thế, xem ra vị Bích Mặc tiên sinh trong truyền thuyết này cũng chẳng là cái thá gì.”
Đỗ Thải Hà khẽ kêu một tiếng, song cũng không lên tiếng phản bác, Trận đánh ngoài thành khi nãy với con quỷ đói cứ hư hư thực thực, khiến cô nàng cũng chẳng dám khẳng định trí nhớ của mình có đáng tin hay không.
Thế nhưng, con ma nữ nhắc đến chuyện Thiên Kiếp Tam Phù bị hóa giải, chắc hẳn phải có cơ sở nào đó.
Lã Vọng Thiên nhẩm tay bấm độn, kế nói:
“Trong mệnh kiếp của chúng ta đều có Đào Hoa chướng, không vượt qua được thì mất mạng như chơi. Đối thủ muốn dùng độc thôi tình, trận pháp của cô nương chỉ sợ không cản được.”
Cậu chàng vừa dứt lời, thì từ hai quả mướp của con ma bắt đầu phun ra một loại khói hồng ngụy dị, lãng đãng trôi về phía hai người bọn họ. Đỗ Thải Hà nhăn mặt, vung tay một cái, đốt bùa gọi gió thử xem có thổi tan được hồng yên hay chăng.
Thế nhưng...
Mặc cho gió thổi, khói hồng do con ma thả ra vẫn cứ tiếp tục lan về phía hai người Đỗ, Lã. Càng quái dị hơn, làn khói thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái, giống như hình ảnh bị nhiễu phát ra từ một Lưu Ảnh Thạch đã hư hại vậy.
Đỗ Thải Hà lần đầu tiên trông thấy thủ đoạn quái dị đến thế, tạm thời cũng chẳng biết phải ứng phó ra sao. Cô nàng cắn răng, chính đang định sử dụng đến số học để liều một phen...
Chợt, Lã Vọng Thiên lên tiếng:
“Này! Vị nữ thí chủ bên ngoài, có hứng thú nghe bản thiếu lâu chủ nói một lời hay chăng?”
Con ma chẳng thèm đưa mắt nhìn cậu chàng lấy một cái, cứ lườm lườm Đỗ Thải Hà, đáp:
“À. Tiếc quá. Người khác có lẽ sẽ nể mặt Vọng Thiên lâu các người, nhưng chúng ta thì không. Thế nên thiếu lâu chủ có trách thì chỉ nên trách ngài học nghệ chưa tinh, đang yên đang lành lại tự dẫn lửa thiêu thân, vì một người dưng mà kề cổ lên Đoạn Đầu Đài...”
Ả ngừng một chốc, lại nói:
“Kiếp sau thiếp thân khuyên thiếu lâu chủ một câu: đừng có xen vào chuyện của kẻ khác.”
“Thôi vậy... không nghe thì thôi vậy.”
Lã Vọng Thiên nhún vai, cười hề hề, biểu cảm cực kỳ gợi đòn, giống như hoàn toàn không coi con ma đang đứng thù lù bên ngoài vào mắt. Đỗ Thải Hà nhíu mày, nói:
“Người Vong Thiên lầu các anh ai cũng thế này à? Lúc thì bảo người khác cẩn thận, khiến người ta lo lắng sốt vó. Xong xuôi đâu đấy thì lại ám chỉ mọi chuyện đã đâu vào đấy, ra cái vẻ thần bí nắm mọi chuyện trong tay. Chơi đùa với cảm xúc của thiên hạ vui lắm hay sao?”
“Tại hạ không có ý này. Chẳng qua là... ài...”
Lã Vọng Thiên đưa ngón tay, gãi mũi, quả thực trước câu hỏi của Đỗ Thải Hà cậu chàng không biết phải đáp ra sao.
Bấy giờ, bên ngoài phòng giam, chất giọng the thé của một người thứ tư cất lên:
“Tốt tốt. Nhà ngươi phản ứng như vậy là hay lắm, bà cô có lời khen. Mém chút thì để thằng ranh chết bằm kia cướp chiêu bài của ta.”
Đỗ Thải Hà ngưng thần, nhìn ra bên ngoài chấn song, chỉ thấy bên cạnh con mã nữ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bà cụ lưng còng, mình mặc một bộ đạo bào của ni cô, hai mí mắt sụp sâu che lại đôi đồng tử. Lã Vọng Thiên thì tựa lưng vào bức tường đằng sau, thở dài một tiếng, lắc đầu mấy cái, cơ hồ sớm đã đoán được sự xuất hiện của bà ta.
Bà cụ với tay, vỗ bồm bộp lên vai con ma nữ, mặc xác ánh mắt ngạc nhiên và kinh hãi nó đang ném về phía mình.
Ma nữ hú lên một tiếng, quát:
“Nhà ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của Đế Mộ?”
“Bà già này xưa nay không danh chẳng tiếng, là một thầy bói lang thang đi ngang qua đây. Nữ thí chủ, bần ni tính được ngươi sắp gặp họa thương cân động cốt.”
“Họa thương cân... Aaaaaa???”
Con ma nữ còn chưa kịp định thần, thì đã bị bà ni cô già tóm cổ, quật một phát ngã lăn quay ra đất. Bà ta nhanh chóng lấy đôi chân ghì chặt con ma nữ xuống, hai bàn tay nhỏ thó xương xẩu thu lại thành một đôi quyền.
Bà ni cô vừa giáng hai bàn tay xuống mặt con ma túi bụi như mưa rào, vừa nói:
“Đúng thế! Bần ni sử dụng đại thần thông, chịu đủ phản phệ mới tính được nữ thí chủ bị người ta đấm tổng cộng ba vạn bốn ngàn hai trăm sáu mươi lăm phát vào mặt, thương đến bản nguyên, dung mạo bị hủy hoại, răng môi lẫn lộn, thật là đáng thương.”