“Chuyện này...”
Đỗ Thải Hà thảng thốt, lúc này trong đầu cô nàng trống rỗng chẳng thể nào suy nghĩ được gì ngoại trừ “chẳng nhẽ mình vừa tự tay giết Hạ đại ca?”
“Ngạc nhiên lắm phải không?”
Con quỷ đói cười gằn, sau đó bắn mình lao vút tới, tay trái thu lại thành chưởng đao chém ra một đòn, chính là thần thông Kinh Thiên Trảm mà tên Lâm Sấu từng sử dụng khi thượng đài với Lý Thanh Vân độ hơn một năm trước.
Thế nhưng, cùng một chiêu thần thông, vào tay của con quỷ đói này uy lực lại tăng thêm đâu chỉ mười lần? Trước thanh thế của đối phương, Đỗ Thải Hà mới giật mình, định khống chế xe tăng giấy thì cũng đã chẳng còn kịp nữa. Chưởng đao của quỷ đói hung hãn trảm vào ngay giữa ngực cô nàng.
“Hả?”
Lần này, đến lượt con quỷ đói trợn tròn đôi mắt.
Chỉ thấy quỷ khí hừng hực trên chưởng đao khí chém vào người Đỗ Thải Hà bỗng chốc tiêu tán đến hơn một nửa một cách cực kỳ quái dị, giống như thình lình bốc hơi khỏi cõi đời mà không có một chút dấu hiệu báo trước nào vậy. Vốn dĩ, một đòn Kinh Thiên Trảm súc thế đã lâu này của gã phải chém đứt đôi người Đỗ Thải Hà thì hiện tại chỉ còn đủ sức đánh cô nàng bay ngược ra sau hơn mười trượng.
Đỗ Thải Hà văng mạnh xuống đất, từ bả vai chéo xuống xương sườn bây giờ có một vết chém sâu hoắm, máu tươi đang đổ ra ồ ạt. Cô nàng cảm thấy phủ tạng như bị xé nát, lại có khí lạnh như băng chính đang không ngừng tràn vào tâm mạch.
Nói đến cũng khéo...
Trong ngũ hành, tâm chủ hỏa, là đứng đầu trong ngũ tạng. Đạo Môn ở Huyền Hoàng giới chủ trương nội cương ngoại nhu, trước dưỡng tâm hỏa, sau cường thần hồn. Tâm hỏa thịnh thì chư tà bất xâm, thần hồn minh thì nhục thân bất hủ. Thành thử công pháp nhập môn của các đạo quán, đạo môn đều hết sức chú trọng vào hành “Tâm”, sau đó các công pháp cao cấp hơn bắt đầu chuyển sang cường kiện thần thức, sớm ngày chuyển hóa làm nguyên thần.
Công pháp nhập môn của Long Hổ sơn – Ngũ Hành Tâm Kinh cũng không ngoại lệ.
Vốn là, chân nhân trên núi Long Hổ biết Đỗ Thải Hà có thù với quỷ đói, thành thử cố tình giấu giếm không chịu dạy tâm pháp cao cấp cho cô nàng, chỉ truyền thụ thần thông bùa chú, trận pháp kỳ môn cho cô nàng. Những tên này rắp tâm hiểm ác, định bụng cho dù Đỗ Thải Hà có học được hết những môn vẽ bùa bày trận này thì với tâm pháp nhập môn nông cạn thì cô nàng cũng tuyệt nhiên không thể thi triển được, triệt để biến thành một quyển sách biết đi, có muốn báo thù cũng lực bất tòng tâm.
Lại thêm năm dài tháng rộng, chẳng lo gì không mài bớt được phong duệ của Đỗ Thải Hà, Long Hổ sơn cứ thế nghiễm nhiên có thêm một vị truyền pháp chân nhân.
Chẳng ngờ...
Đỗ Thải Hà ôm hận, khắc khổ tu luyện Ngũ Hành Tâm Kinh chưa lúc nào ngơi nghỉ, tâm hỏa dưỡng mười mấy năm, cường độ thậm chí hơn xa một số chân nhân được núi Long Hổ dùng bí pháp đề thăng tu vi. Lúc này tâm mạch cô nàng có tâm hỏa bảo vệ, cơ hồ đã đến mức chư tà bất xâm, cho dù là quỷ khí của quỷ đói cũng không hại được.
Thế sự nói đến cũng thật là vô thường, họa phúc chẳng thể nào đoán trước được.
Tên quỷ đói đánh một chiêu thất bại, xe tăng giấy của Đỗ Thải Hà dưới đất đã quay sang nã pháo, đạn chân khí bắn tới khiến hắn kêu la oai oái, áo trên người rách tả tơi, vảy rắn văng ra bốn phía, vừa chạm đất thì lập tức hóa thành một sợi khói đen biến mất.
Con quỷ nghiến răng chèo chẹo, quát:
“Để xem lần này mày có chết hay không!!!”
Nói đoạn, gã lại súc thế, chuẩn bị đánh bồi thêm một đòn đoạt mạng, thì bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng kiếm réo gai người cất lên.
Vèo!
Một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết, cuốn theo gió tuyết đầy trời, xé qua cánh rừng mà bay đến. Kiếm khí tung hoành trảm phá, ngọn cỏ lá cây bị một phân thành hai chẳng biết bao nhiêu cho kể, sau đó giữa bán không đông cứng thành băng rơi xuống.
Vỡ vụn.
Con quỷ đói hú lên một tiếng, thầm nghĩ:
“Cường giả Vụ Hải? Ngự khí thuật cao minh như thế... rốt cuộc là...”
Ý nghĩ trong đầu lao nhanh, bên ngoài hai chân của y cũng chẳng chậm, sớm đã thi triển thần thông đằng vân giá vụ muốn tháo chạy. Thế nhưng dù sao con quỷ đói này tu vi cũng chưa vào Vụ Hải, có thể nói là sàn sàn với Vũ Tùng Lâm của ải Quan Lâm. Ban nãy nhẹ nhõm thắng được Đỗ Thải Hà hoàn toàn là do xuất kỳ bất ý, cộng thêm quỷ khí ngụy dị tuyệt luân.
Hiện tại đối đầu với cường giả Vụ Hải, há lại có thể chống đỡ được?
Chỉ nghe xoạt một tiếng...
Kiếm đã đâm tới.
“Khoan!!! Ta là...”
Con quỷ đói hoảng sợ, vội vàng muốn báo thân phận. Thế nhưng chỉ thấy hàn khí trên thân kiếm cấp tốc tràn ra, thoắt cái đã biến hắn thành một pho tượng băng.
Sau đó...
Kiếm khí sắc bén sôi trào, tựa như một trận bão tố bị nén lại còn bằng nắm đấm, từ bên trong phá tán ra ngoài.
Chỉ nghe “bành” một tiếng, con quỷ đói táng mạng tại chỗ.
Phương xa...
Hàn Ngọc Sương vội vã ngự kiếm bay tới, cúi xuống chỗ Đỗ Thải Hà đang nằm. Thần thức của cường giả Vụ Hải tràn ra, kiểm tra thương thế của cô nàng một lượt. Sau đó, vị Ngự Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì thoáng thở phào một tiếng:
“Cũng may Đỗ cô nương có công phu huyền môn vững chắc hộ thân, tâm hỏa thịnh vượng, quỷ khí mới không lan khắp kỳ kinh bát mạch được. Nếu không hôm nay cho dù bản trưởng lão đến kịp, chỉ e cũng sẽ thương hại đến tiềm lực về sau. Thuốc để đâu?”
Đỗ Thải Hà cười khổ, nói:
“Ở trong túi chứa đồ. Tiểu nữ đã... khục... tạm thời bỏ cấm chế...”