Trang Bức thần giáo tuy bề ngoài là bị cả Huyền Hoàng giới phỉ nhổ, đuổi giết, thế nhưng, chỉ dựa vào việc giáo này tồn tại được đến hôm nay thôi cũng đã đủ để đoán bọn chúng thật ra nhận được không ít ủng hộ, bảo vệ từ trọng tối rồi. Kỳ thực, tuy đa số giáo chúng chỉ là một đám ô hợp, du thủ du thực, nhưng cũng có không ít những kẻ lọc lõi, cơ hội, giỏi lừa gạt đã trèo lên được các vị trí “đức cao vọng trọng” ở khắp Huyền Hoàng giới. Trần Phan Nam là một trong những kẻ này.

Họ Trần đã lăn lộn ở Huyền Hoàng giới gần ba mươi năm nay. Gã có tu vi so với vô hình trung của giáo chúng Trang Bức thần giáo tính ra cũng không thấp, là một trong số ít lên được đến tứ cảnh. Đương nhiên là nếu thực chiến thì Trần đạo trưởng chưa chắc đã đánh được tu luyện giả tam cảnh thông thường.

Thế nhưng Trần Phan Nam cũng được cái khôn lỏi, sáng tạo. Gã vận dụng khả năng xem bói mà hệ thống cho mình, giúp Ngọc Hư cung phát hiện nội gián, lập được đại công, nhờ thế mà được cao tầng môn phái thưởng thức, trở thành tâm phúc của Chấp Pháp trưởng lão. Gã lại dựa vào công phu phóng thích uy áp của hệ thống để lừa đệ tử của Ngọc Hư cung về tu vi thật của bản thân, lấy được ghế trong Trưởng lão hội.

Tuy về sau, cao tầng của môn phái cũng truy ra việc hắn là người của Trang Bức thần giáo, nhưng phần vì không muốn “vạch áo cho người xem lưng”, phần vì thấy khả năng của họ Trần hữu dụng, họ vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thậm chí còn giúp gã che giấu thân phận trước mặt đệ tử bản môn. Đương nhiên, cũng vì vậy mà đồ đệ của Trần Phan Nam tại Ngọc Hư cung nếu không phải chỉ là đệ tử ký danh, hữu danh vô thực, thì cũng toàn là người của Trang Bức thần giáo, ví như họ Bùi chẳng hạn.

Lúc này, Bùi Xuân Luận thấy Hạ Hầu Duyệt đã đọc xong bức thư thì nhấp một ngụm trà, đoạn nói:

“Hạ Hầu Tổng, không biết ngài có thắc mắc gì về chủ kiến của gia sư hay không?”

“Không dám, phân phó của Trần đạo trưởng, tại hạ sẽ cố hết sức. Chỉ không biết lần này các ngài định mua bao nhiêu hàng?”

Họ Bùi nghe vậy thì hiểu ý, bèn lấy trong nhẫn chứa vật ra một túi tiền, đặt lên bàn. Họ Hạ Hầu nhận lấy, kiểm tra kỹ càng một lượt rồi nói:

“Nếu đã vậy, tại hạ liền đi thu xếp, ba ngày nữa sẽ giao toàn bộ hàng cho ngài!”

“Vậy thì xin đa tạ Hạ Hầu Tổng!”

oOo

Cùng lúc, tại một địa điểm bí mật nào đó.

Trong một căn phòng lớn, có mười mấy người quan sát đủ loại hình ảnh phát ra từ các “pháp bảo” lớn bé đặt khắp trong phòng. Ở chính giữa phòng là một cái ảo ảnh khổng lồ – chính là bản đồ toàn bộ Huyền Hoàng giới với đủ loại ký hiệu nhiều màu sáng lấp lánh. Nếu Nguyễn Đông Thanh mà ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thán về công nghệ màn hình máy tính ảo tiên tiến như của Tony Stark trong mấy phần phim Người Sắt và Biệt Đội Báo Thù.

Lúc này, một người đang chăm chú nhìn “màn hình” bỗng giật mình, lùi lại một bước. Rồi, như vẫn không thể tin tưởng, hắn đưa tay lên dụi mắt, lại gõ nhẹ vào pháp bảo chiếu hình mấy cái. Sau hồi lâu, xác định bản thân không nhìn nhầm, gã mới chạy đến cánh cửa nhỏ ở góc phòng, gõ ba tiếng. Chờ một lúc, không thấy động tĩnh gì, gã lại gõ thêm ba tiếng nữa. Mấy hô hấp sau, bên trong mới có một giọng già nua, lại xen chút khó chịu truyền ra:

“Chuyện gì?”

“Bẩm đại nhân, người chúng ta phái tới thăm dò ở ải Quan Lâm mất tín hiệu.”

Người trong phòng trầm mặc một hồi rồi mới nói:

“Chết rồi sao? Cũng khó trách, dù gì cũng là đi thăm dò vị ở cổ viện...”

Tên chạy đến báo cáo vội nói:

“Dạ không! Là hệ thống của chúng ta mất tín hiệu, còn sinh cơ của hắn vẫn bình thường.”

Yên tĩnh.

Một giây, hai giây, rồi ba giây...

Sau đó cửa phòng bật mở. Một lão già đầu bù tóc rối như vừa mới ngủ dậy đứng ở phía bên kia cánh cửa. Lão túm lấy cổ áo tên vừa báo cáo, hỏi:

“Ngươi nhắc lại một lần nữa!”

“Đại nhân, ngài tự ra ngoài xem đi...”

Tên trẻ tuổi làm thủ thế mời.

Hai người già trẻ ra ngoài, kiểm tra hai cái màn hình theo dõi sinh cơ và tín hiệu hệ thống, lại kiểm tra màn hình lớn ở giữa phòng, xác định không có sai sót gì. Động tĩnh của hai người họ cũng khiến cả phòng chú ý. Chả mấy chốc, mười mấy người trong phòng đều trợn mắt há mồm nhìn từ màn hình này sang màn hình khác, kinh sợ không thôi. Mà lão già có vẻ là lãnh đạo cao nhất ở đây cũng đang một mặt kinh hãi, nói:

“Rốt cuộc là Bích Mặc tiên sinh kia có thủ đoạn thông thiên gì mà có thể không hại đến mạng người của chúng ta mà lại khiến hệ thống mất tín hiệu?”

Phải biết, lão ta đã theo dõi mấy cái ảo ảnh này mấy chục năm nay rồi, xưa giờ chỉ có sinh cơ mất tín hiệu, chứ chưa bao giờ gặp tình huống hệ thống xảy ra sự cố. Cho dù người có chết, tín hiệu hệ thống cũng sẽ vẫn còn đó, chờ chuyển giao cho tân binh. Vậy mà giờ đây, người còn sống sờ sờ đấy, thế mà hệ thống mất tín hiệu hoàn toàn. Quả thực nghĩ mà sợ. Lão ta cố ép bản thân bình tĩnh lại, ra lệnh cho cả phòng:

“Tất cả về vị trí tiếp tục nhiệm vụ! Nếu vì chuyện này mà xảy ra sai sót, đại nhân giáng tội xuống, các ngươi gánh nổi không?”

Đám người trong phòng nghe vậy thì cũng biết sợ, ai về chỗ nấy. Nhưng hiển nhiên là chẳng ai trong số họ nén nổi tò mò cùng lo lắng, thành thử, cứ chốc chốc lại có kẻ len lén liếc mắt nhìn về phía lão già lãnh đạo. Mà lúc này, lão ta đang quay qua tên trẻ tuổi ban nãy vừa báo cáo tình hình, hỏi:

“Người của ta ai ở gần đó nhất?”

Tên trẻ tuổi nhìn màn hình một lúc rồi đáp:

“Kẻ gần nhất hiện ở thành Bạch Đế ạ!”

“Mau để hắn chạy đến Quan Lâm điều tra tình hình!”

Yên lặng một chút, lão ta lại dặn thêm:

“Dặn hắn cẩn thận một chút, đừng đánh động Bích Mặc tiên sinh!”

Tên trẻ tuổi nghe vậy thì vội thi lễ, đoạn truyền thần thức vào một pháp bảo khác trong phòng. Trên màn hình của hắn hiện lên vài dòng ký tự chữ viết của Huyền Hoàng giới. Ngay sau đó, mấy dòng này biến đổi thành một đống ký tự lạ mà mấy người trong phòng không hiểu được, nhấp nháy hai cái, rồi biến mất.

Nếu Nguyễn Đông Thanh mà nhìn thấy mấy ký tự vừa biến mất kia, hẳn là sẽ há mồm trợn mắt kinh hô:

“Chữ Quốc ngữ?!”

oOo

Thu xếp xong xuôi vụ võ đài ngầm, Bùi Xuân Luận nói vài câu khách khí rồi từ biệt Hạ Hầu Duyệt. Hắn mới đi khỏi phòng làm việc của họ Hạ Hầu không lâu thì nhận được tin nhắn báo nhiệm vụ mới từ hệ thống:



[Đồng đội của bạn gặp trục trặc khi thi hành nhiệm vụ ở ải Quan Lâm. Cần người đến điều tra tình hình. Nhận nhiệm vụ?]

[Lưu ý: nhiệm vụ yêu cầu bí mật, không nên bứt dây động rừng!]

[Chấp nhận][Từ chối]

Họ Bùi nhận được thông tin nhiệm vụ mà giật thót mình. Trước khi chia tay Giả Cát Tường mấy hôm trước để chạy đến thành Bạch Đế, hắn nhớ đối phương chính là nhận nhiệm vụ đi ải Quan Lâm một chuyến. Gã bèn mở cửa sổ chat, tiếc đứt ruột mà rót một lượng chân khí khổ công thu thập vào, gửi đi một cái tin nhắn riêng.

Không có hồi âm. Thậm chí không có cả thông báo “đã đọc” từ hệ thống.

Lúc này, gã đã chắc đến tám chín phần kẻ gặp nạn trong nhiệm vụ của mình chính là họ Giả. Thế là, cũng không nghĩ ngợi nhiều, Bùi Xuân Luận bèn chấp nhận nhiệm vụ, rồi cấp tốc tìm cách đi tới Quan Lâm.

oOo

Chạng vạng tối cùng ngày, ở sâu trong khu rừng gần thôn Đoài nơi Sở Tinh Hà cư ngụ, có một kẻ đang lụi hụi đào đất.

Kẻ này không ai khác, chính là Cái Đế đã bị phế hết tu vi, Đặng Không.

Sau khi Sở Tinh Hà đuổi hai tên Quỷ Đói đi, họ Đặng đã bí mật chạy theo sau, nói chuyện với chúng lần nữa. Lão tự thấy mình không phải loại “không có tiền đồ” như họ Sở, nên đã chấp nhận sự giúp đỡ của hai tên Lâm Sấu, Lý Bàn, được chúng dạy cho một môn tà công luyện bằng thi thể người chết. Trước khi rời đi, hai con quỷ còn bày cho lão cách tìm mộ huyệt của đám đạo sĩ phái Chân Võ vốn được chôn ở trong rừng này.

Đặng Không chính đang quật mộ đám đạo sĩ lên để thực hành. Sở dĩ lão ta phải làm việc này vào lúc chạng vạng, mà không thể làm sớm hơn hay chờ đến tối muộn, vì ban ngày sẽ bị người dân trong thôn nhìn thấy, còn đêm khuya lại dễ đụng mặt đàn quỷ rừng. Nếu lão không muốn bị bắt gặp, thì cũng chỉ còn lúc này có thể hành sự.

Sau gần hai canh giờ đào bới, lão ăn mày mới đào được hết mười mấy cái xác đã được quỷ rừng an táng lên.

Lão ta vung tay, chụp lên đỉnh đầu một cái xác, thử vận khí theo cách hai con quỷ đói bày. Tức thì, có một loại khí kỳ lạ bắt đầu rót vào đan điền trống rỗng không cách nào hấp thu chân khí của lão. Thế nhưng, đúng như lũ quỷ nói, cách này... quá chậm!

Đặng Không cắn răng, đưa ra quyết định thay đổi quãng đời còn lại của mình. Lão rút trong người ra một con dao nhỏ, cắt phăng ngón tay của một cái xác, rồi bỏ vào mồm nhai, nuốt. Loại khí kỳ lạ bạn nãy, chính là toàn bộ Sinh Mệnh Khí – khí của sự sống – ít ỏi còn sót lại trong ngón tay lập tức chảy vào đan điền lão ăn mày.

Lão già mừng húm, bắt đầu điên cuồng xẻ thịt lột da những cái xác, rồi bỏ từng miếng vào miệng nhai rau ráu.

Sự việc rùng rợn kinh tởm này diễn ra suốt gần một canh giờ kế tiếp mới dừng lại...

Đặng Không đứng lên ở giữa những mảnh xác còn sót lại. Lần nữa vận công cảm nhận thì thấy bản thân đã ở tam cảnh, thậm chí mấp mé tới tứ cảnh không sai biệt lắm. Lão bèn vung tay, dùng công phu lũ quỷ đói dạy, hút nốt Sinh Mệnh chi Khí từ những mảnh xác xung quanh. Khác với lúc trước khi lão còn là phàm nhân, phải đặt tay vào tận da thịt, lần này từ giữa lòng bàn tay của lão ăn mày có một sức hút vô hình, tựa như một cơn gió lốc cuốn lấy những mảnh xác thịt quanh lão, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được rút sạch Sinh Mệnh Khí còn lại trong chúng ra.

Nếu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà chứng kiến cảnh trước mắt, hẳn sẽ chửi thề một tiếng, rồi chốt một câu không đầu không đuôi như:

“Hấp tinh đại pháp bản hắc hóa?!”

Sau đó, một loại khí khác, hắc ám hơn Sinh Mệnh Khí, cũng được rút khỏi xác thịt còn sót lại của đám đạo sĩ phái Chân Võ... Tử Vong Khí.

Sau khi toàn bộ cả Sinh Mệnh Khí và Tử Vong Khí đều bị hút cạn, những mảnh xác tan thành cát bụi, bị gió thổi đi... Còn tu vi của lão ăn mày Đặng Không, thì cũng đã vững vàng dừng lại ở tứ cảnh.

Lão già thỏa mãn ngửa mặt lên trời cười một tiếng nghe mà rợn gáy, thì chợt nghe thấy tiếng cành cây gãy ở gần đó. Thì ra, có một tiều phu trong thôn, không hiểu trời xui quỷ khiến thế nào muộn thế này (1) rồi lại đi qua hướng này.

(1: chạng vạng tối là cỡ 5h-6h gì đó, một canh giờ là 2h, nên cỡ 2-3 canh giờ trôi qua thì lúc này cũng quãng 10-12h đêm rồi)

Tuy không rõ thôn dân kia có chứng kiến cảnh mình luyện tà công hay không, thế nhưng trong đầu Đặng Không vẫn vang lên lời của con quỷ đói Lý Bàn:

“Kỳ thực, nếu nói về vật liệu luyện công thì xác của người vừa chết tốt hơn là xác đã chôn lâu ngày. Nhất là nếu có thể sử dụng xác của kẻ đã tử vong lâu hơn một canh giờ nhưng chưa đến hai canh giờ, thì phải gọi là điều kiện luyện công hoàn hảo nhất...”

Có lẽ không cần nói cũng biết người tiều phu xấu số kia gặp tai kiếp gì tiếp theo, cũng như tại sao mấy ngày sau mà Đặng Không đã đạt tu vi ngũ cảnh...

Tái bút: nếu còn có ai chưa nhận ra thì Bùi Xuân Luận nhận nhiệm vụ chạy đến Quan Lâm là vì hệ thống của Giả Cát Tường phải shutdown để chữa bug. Tức là toàn bộ 4 phần của ngoại truyện này diễn ra vào đúng cái hôm Thanh bị chặn đường coi bói (chương 150: -151) ấy.

Hết chương hôm nay, mai quay lại lịch đăng bình thường, tức là ba ngày tới đều có chương, đăng nốt 210-212, kể nốt chuyện Tạ Thiên Hoa đấu với Đỗ Trạng Nguyên. Nếu ba ngày tới mà bà con không thấy chương lên, vui lòng tìm đúng các trang truyện do nhóm tác đăng chính chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play