Sáng hôm sau...
Tạ Thiên Hoa vốn cho rằng sau chuyện hôm qua, ngày hôm nay cô nàng sẽ được an ổn nghỉ ngơi một ngày, chờ đến hôm thứ ba sẽ truyền tống thẳng đến Bằng Sơn quan của nước Hàn.
Chẳng ngờ, vừa mới bảnh mắt, chủ quán trọ đã đến đập cửa phòng hô to:
“Khách quan! Khách quan! Cứu mạng!!!”
“Có chuyện gì vậy ông chủ?”
Tạ Thiên Hoa mở cửa phòng, thấy lão chủ quán mồ hôi mồ kê đầy đầu, mặt mày hốt hoảng như vừa gặp ma thì không khỏi nhíu mày một cái. Nhìn thần sắc ngập ngừng muốn nói lại thôi của lão chủ quán trọ thì xem ra phiền phức lần này không nhỏ.
Cuối cùng, trước ánh mắt động viên của cô nàng, lão chủ quán mới nói:
“Nghiêm lão mất tích rồi. Hôm nay có người đến đưa cho tôi mảnh giấy này, bảo phải đích thân giao cho tiểu thư, bằng không...”
Đến đây thì lão chủ quán trọ cũng yên lặng, vẻ áy náy trên gương mặt càng đậm.
Tạ Thiên Hoa giấy ra đọc mới biết đối phương quả nhiên đã nhắm vào Nghiêm lão, hẹn cô nàng tối nay ra khỏi thành Thanh Tùng đến hồ Thiên Lệ trên núi, bằng không thì ngay ngày mai xác của Nghiêm lão sẽ nổi trên mặt nước.
Cô nàng vò mảnh giấy, ném xuống đất, cười:
“Đánh giá thấp độ mặt dày của chúng.”
“Tiểu thư, lão thấy đối phương có chuẩn bị, chỉ e đến nơi có bẫy. Tiểu thư bản lãnh thông thiên, kẻ phàm nhân như ta không tiện nhiều lời, nhưng cẩn tắc vô ưu. Lão đây còn chờ tiểu thư về trả tiền phòng.”
Lão chủ quán nói, cuối câu lại cố tình chêm một câu nói đùa vào thay lời chúc bình an. So với mấy câu bình an vô sự, mã đáo thành công bình thường, phương pháp này của lão trái lại nghe càng thành khẩn. Tạ Thiên Hoa cũng cười, gật đầu.
Ra khỏi quán trọ, cô nàng không vội đến hồ Thiên Lệ mà thản nhiên đến khu sầm uất phồn hoa nhất trong thành tản bộ, không có vẻ gì là gấp gáp muốn cứu người cả.
Đi một lúc, Tạ Thiên Hoa thấy trước mặt có một tòa Nhất Phẩm Các, ắt hẳn là sản nghiệp của Hữu Tiền Liên Minh, bèn đổi hướng đi vào. Cô nàng vừa đến ngoài cổng thì đã có một trung niên râu kẽm ăn mặc sang quý chạy đến, cười:
“Hóa ra là Tạ tiểu thư quang lâm, hèn chi lão đầu ta hôm nay cứ thấy mắt trái giật giật, hóa ra là có khách quý. Không nghênh đón được từ xa, những mong tiểu thư thông cảm.”
Tạ Thiên Hoa nhìn y, cố tình lộ vẻ ngờ vực dường như là không nhận ra đối phương là ai. Trung niên không đổi sắc mặt, vẫn giữ nụ cười thân thiện, nói:
“Tại hạ Tô A Cẩu, là chủ quản ở đây. Không biết tiểu thư đến đây là muốn mua sắm vật gì, hoặc là có yêu cầu gì chăng? Xin cứ nói ra, lão sẽ giúp hết mình.”
“À! Vậy phiền Tô lão tìm hiểu giúp ta xem rốt cuộc là ai chống lưng cho thư viện Thanh Tùng mà bọn chúng lại muốn đối đầu với sư phụ ta.”
Tạ Thiên Hoa cười, dường như trong lúc lơ đãng vô tình buông một câu.
Tô A Cẩu giật mình một cái, đoạn cười:
“Chắc hẳn là có hiểu nhầm gì rồi. Bây giờ Bích Mặc tiên sinh chẳng những thanh danh oanh chấn Huyền Hoàng giới, hơn nữa lại là tri giao với Võ Hoàng điện hạ, ở cái đất Đại Việt này ai dám làm phật ý tiên sinh? Tiểu thư yên tâm, Tô mỗ nhất định hỏi rõ đầu đuôi chuyện này, cho tiểu thư một câu trả lời thích đáng.”
Cô nàng cười xòa, nói:
“Thôi. Tô lão bận trăm công ngàn việc, ba cái chuyện tin đồn thất thiệt lông gà vỏ tỏi này không nhọc đến ngài. Ban nãy lỡ lời, mong Tô lão bỏ quá.”
“Nào dám. Nào dám.”
“Đúng rồi, hôm nay ở Nhất Phẩm Thị có gì náo nhiệt?”
Nhất Phẩm Thị mà Tạ Thiên Hoa nhắc đến là một khu giao dịch do thế lực Nhất Phẩm đứng ra bảo trợ, mặc cho người trong thiên hạ đến trao đổi bán mua. Ở đây chẳng những có giám bảo sư tốt nhất kiểm tra cẩn thận từng món hàng, đảm bảo món nào món nấy đều là hàng thật giá thật, mà còn có Chấp Pháp Đội nhìn chằm chằm, tuyệt không để chuyện ỷ thế hiếp người, hành hung cướp bóc diễn ra.
Đương nhiên cũng không phải là không công.
Muốn vào mua bán ở Nhất Phẩm Thị, trước tiên phải đóng lệ phí hàng năm. Sau lại phải đặt hết đồ vật muốn bán vào trong một túi chứa đồ riêng, đưa đến cho giám bảo sư của thế lực Nhất Phẩm kiểm tra, làm dấu nhận biết. Vật phẩm chưa được kiểm định tuyệt không được phép xuất hiện trong Nhất Phẩm thị. Mà với mỗi một giao dịch được thực hiện, thế lực Nhất Phẩm khống chế Nhất Phẩm Thị đều thu hai phần mười. Nếu là dùng vật đổi vật thì cũng có giám bảo sư quy đổi ra tiền mặt, sau đó bắt người bán giao nộp đủ lệ phí.
Đương nhiên, không ai dám thách thức con quái vật khổng lồ như Hữu Tiền Liên Minh.
Từng có một thánh tử của thế lực lớn đến Nhất Phẩm Thị làm chuyện ép mua ép bán, sau đó ỷ vào tu vi hơn xa Chấp Pháp Đội của Nhất Phẩm Thị mà ngông nghênh rời đi.
Ngày hôm sau, Hữu Tiền Liên Minh giáng lâm, làm một cọc... buôn bán.
Ai đánh tên thánh tử một chưởng, bọn họ sẽ giảm một thành tiêu phí ở thế lực Nhất Phẩm.
Cuối cùng, thánh tử bị chính tông môn mình dùng làm chỗ dựa đánh cho tan xương nát thịt. Trái lại, thương nhân bị ép mua ép bán thì được Hữu Tiền Liên Minh chăm sóc một năm, tu vi từ nhị cảnh vọt tới tam cảnh đỉnh phong, khi rời đi còn được tặng cho một khoản tiền lớn, đủ để an ổn sinh hoạt nửa đời.
Thành thử, tuy thủ tục rườm rà, nhưng an toàn đảm bảo, thành thử cả tán tu lẫn thế lực lớn đều hết mực ủng hộ Nhất Phẩm Thị.
Tô A Cẩu cười, nói: