Thế nhưng, cảnh tượng chó cắn chó mà Lý Thanh Vân mong chờ không hề xảy ra.
Vô Trần được Kim Quang Tự phái ra ngoài “dẫn độ” đệ tử của Bích Mặc tiên sinh về, đương nhiên là không phải kẻ ngốc. Mà ở bên kia, trung niên và đám thuộc hạ có thể được họ Lý cất nhắc đưa lên làm tân thành chủ của thành Tế Kỳ để phục kích Lý Thanh Vân cũng chẳng phải kẻ đầu chỉ dùng để mọc tóc.
Biết rằng lúc này có đánh cũng chỉ lợi cho Lý Thanh Vân, Vô Trần bèn lui lại một bước, nói:
“Lời ban nãy của bần tăng vẫn có hiệu lực. Nếu Lý thí chủ muốn quy y thì chỉ cần lên tiếng một tiếng, lão nạp sẽ bảo vệ cậu chu toàn về bản tự xuất gia.”
“Nói nghe thì hay lắm! Chẳng qua là lão muốn đứng xem thằng tạp chủng này bị chúng ta đánh trọng thương, đến lúc đó chắc hẳn xương cứng mấy cũng mềm, muốn sống thì chỉ có thể cầu khẩn Kim Quang Tự. Tự dát vàng lên mặt, không biết xấu hổ.”
Trung niên dẫn đầu đám sát thủ hừ lạnh, nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Vô Trần cười, nói:
“Lời không thể nói thế. Lý thiếu hiệp nổi danh là chiến lực phi phàm, thủ đoạn đặc sắc. Chư vị cũng là lương đống quốc gia, thân chinh bách chiến. Hai bên giao thủ, quả là một màn đặc sắc ngàn năm một thuở. Lão nạp muốn đứng xem để mở rộng tầm mắt mà thôi.”
Lý Thanh Vân thở dài, nói:
“Xem ra các người đều cho rằng phen này ta đây chết chắc, vậy thì nhiều lời làm gì nữa? Hôm nay bản thiếu hiệp phải xem xem ưng khuyển của lão già Lý Huyền Thiên kia đáng sợ đến đâu.”
“Hỗn xược! Tên của điện hạ là cái cho nhà ngươi gọi đấy ư? Động thủ!”
Tên thành chủ quát lên một tiếng, đoạn vung tay ra dấu. Tức thì, một tên thủ hạ đã bước lên một bước, xung phong đánh trận đầu. Chỉ chờ thủ lĩnh đồng ý, tên này đã phóng lên không trung, khí tức quanh người tản ra hư vô mờ mịt vô cùng, chân khí càn quét chẳng khác nào núi lửa phun trào.
“Mười tên đã vào Vụ Hải, xem ra nhà họ Lý cũng muốn ta chết lắm.”
Lý Thanh Vân lắc đầu, đoạn từ trong bọc hành lý lấy ra hai thanh binh khí – một đao một kiếm. Kiếm chính là Lăng Sương kiếm mà ba người bọn họ nhận được trong chuyến đi Thương Lan Kiếm Vực, về sau Tạ Thiên Hoa đưa cho cậu chàng sử dụng. Đao là một thanh kim đao, nghe đồn tên là Sí Linh Đao, là do Huyền Thanh nương nương tặng trước khi lên đường.
“Các ngươi không lên một lượt sao?”
“Tạp chủng như ngươi cũng xứng?”
“Đối phó với một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch như ngươi mà còn phải ỷ đông hiếp yếu thì bọn ta cần gì lăn lộn trong quân nữa?”
“Nhìn xem, thiếu gia nhà chúng ta hãy còn cho mình là một nhân vật cơ đấy.”
“Xem ra là đã quên năm nào bại trận thê thảm, thánh hồn bị tước mất.”
Cả đám sát thủ vừa lắc đầu, vừa cười phá lên.
Lý Thanh Vân thấy chúng khinh thường mình, cũng chẳng tức giận, thậm chí còn thở phào. Hiện tại tuy cậu chàng đã tiến bộ vượt bậc, nhất là sau trận đánh với Nhậm Ngã Cuồng mượn xác Lạc Thủy Thanh trong bí cảnh, song phải đánh với mười cao thủ đã vào Vụ Hải thì Lý Thanh Vân cũng cảm thấy hơi khó nuốt.
Tên sát thủ xung phong ra trận cười vang:
“Thần binh không tệ! Đáng tiếc không vào Vụ Hải, đều là sâu kiến. Nếu như ngươi nghĩ có thể dựa vào binh khí thắng được bản tọa thì quả thực là ngu xuẩn vô tri, chuyện cười trên đời.”
Tên sát thủ cười lạnh, tu vi đã vào Vụ Hải khiến gã cực kỳ tự tin.
Lý Thanh Vân cười khẩy, nói:
“Lên chiến trường đánh đánh giết giết làm gì? Để ta giúp các người chuyển công tác, làm công công thái giám trong cung việc thì nhẹ lương lại cao!”
“Cẩn thận một chút. Tên tạp chủng này ra chiêu chuyên nhắm vào hạ bộ, cực kỳ vô sỉ!”
Nghe được có người muốn biến bọn họ thành thái giám, ngay cả tên thành chủ mới nhậm chức cũng phải rùng mình, thành thử mới buột miệng nhắc nhở.
Xem ra cái danh Toái Đản Cuồng Ma, Sát Kê Đại Hiệp đã lan đến cả đế đô, mấy tên tâm phúc của họ Lý cũng nghe được. Chẳng qua là thanh danh hay là xú danh thì không ai nói rõ được.
“Yên tâm!”
Tên này cười gằn, hai tay cong thành ưng trảo, sau lưng cũng hiện ra một đôi cánh chim bằng chân khí. Hai cánh chớp động, cả người gã sát thủ cứ như thể hóa thành một viên đạn, từ trên độ cao mấy trượng bổ nhào xuống đỉnh dầu Lý Thanh Vân.
Chỉ thấy...
Lý Thanh Vân lúc này một tay sử đao, tay kia đánh kiếm, chiêu số tràn đầy phong vị lưỡng nghi thái cực, âm dương giao hòa. Tên sát thủ trợn to mắt, chưa kịp phản ứng thì đã rú lên một tiếng the thé như xé vải, hai tay ôm chỗ hiểm từ trên không rơi tòm xuống hồ.
“Chúc mừng thành chủ có thêm một vị công công theo hầu!”
Lý Thanh Vân vừa cười vang, vừa tung mình xông tới chỗ đám ưng khuyển của họ Lý đang đứng. Bấy giờ cậu chàng sử phép phân tâm nhị dụng, một tay dùng Chính Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, tay kia dùng Phản Lưỡng Nghi Đao Pháp. Tuy một người thi triển khó mà đạt đến trình độ trong truyện, nhưng thắng ở tâm ý tương thông, chẳng ai hiểu bản thân hơn chính mình.
Lại thêm cậu chàng cố tình pha thêm cả cách đánh của Công Tôn Chỉ, thỉnh thoảng tay cầm đao lại đánh ra kiếm thức, tay cầm kiếm lại sử ra đao chiêu. Lúc này một mình Lý Thanh Vân cứ như thể hóa thành tám cao thủ, đánh đối phương tối tăm mặt mũi.