Lại nhắc chuyện Lý Thanh Vân sau khi chia tay ba sư muội, đệ ở chân núi vô danh thì bắt đầu quảy gánh lên đường. Cậu chàng tuy cũng giống ông thầy không biết cưỡi mây đạp gió, nhưng khinh công học được thì có thừa, thành thử bước đi phăm phăm, tốc độ khiến võ giả nhìn còn phải lắc đầu lè lưỡi kinh ngạc.
Anh chàng đi được độ sáu bảy dặm thì đến một bến sông, thấy phía xa có con thuyền đi tới mà trước mặt lại là rừng núi sâm u. Tuy Lý Thanh Vân cũng tự tin rằng dã thú yêu tà bình thường không phải đối thủ của mình, song ở lâu với ông thầy, cậu chàng cũng nhiễm cái bệnh nếu tránh được thì chả tội gì rước mệt vào thân của Nguyễn Đông Thanh. Thế là Lý Thanh Vân túc tắc chạy đến bến đò, chờ con thuyền đi qua sẽ lên trả tiền đi nhờ một đoạn.
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng mái chèo xua nước ì oạp, trên chiếc thuyền đang tới gần cất lên tiếng nhạc tinh tang, du dương êm dịu. Đứng ở đầu thuyền là một bóng người yểu điệu, mặc bộ áo vàng, lưng quay về phía cậu chàng nên nhìn không rõ mặt. Suối tóc xanh thả xuống ôm lấy dáng người tựa làn thu thủy, khiến Lý Thanh Vân bất giác liên tưởng đến cảnh lần đầu tiên Quách Tĩnh được gặp dáng vẻ nữ nhi của Hoàng Dung trong *Anh hùng xạ điêu*.
“Nhà thuyền xin dừng tay!”
Lý Thanh Vân đứng trên bờ, gọi với về phía con thuyền đang lững lờ trôi theo dòng nước. Vốn là thiếu nữ áo vàng không phản ứng gì trước tiếng gọi của cậu chàng, nhưng dường như trong thuyền lại có người nói gì đó, lúc này mới nghe một giọng êm ái ngọt ngào cất lên:
“Không biết vị thiếu hiệp đây có gì chỉ giáo?”
“Không dám nói là chỉ giáo, ngược lại là có chuyện muốn cậy nhờ chư vị. Không biết chủ thuyền có thể cho tại hạ đi nhờ một đoạn được không? Đến Tế Kỳ thành tại hạ sẽ xuống.”
Lý Thanh Vân nói.
“Xin lỗi, bọn ta không phải thuyền chở khách.”
Thiếu nữ áo vàng đáp, đoạn toan chống tay chèo tiếp thì đã nghe người trong thuyền cất tiếng:
“Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè. Bây giờ thuyền bè qua lại chốn này không nhiều, chỉ là trong thuyền có phận nữ nhi, hoàng hoa khuê các, không tiện gặp người lạ. Nếu như huynh đài không chê việc ngồi ở đuôi thuyền thì có thể tự nhiên.”
“Vậy sao? Thế thì tại hạ không làm phiền nữa.”
Lý Thanh Vân thấy trên thuyền có đàn bà con gái, trộm nghĩ một thằng đàn ông lạ mặt như cậu chàng mà đi cùng thì đúng là khiến người ta thấy ngại, bèn đứng phắt dậy đi thẳng.
Cậu chàng vừa bước được vài bước, thì đã thấy cô gái áo vàng tung mình lướt qua mặt nước, nhảy đến đứng trước mặt mình. Lý Thanh Vân vừa thấy mặt cô nàng, đã giật mình đứng sững lại một cái.
Thiếu nữ tóc tết làm hai đuôi sam, cuối buộc hai quả chuông, chính đang nở nụ cười khoe hai hàm răng trắng đều tăm tắp. Nước da nâu bánh mật nhiều chỗ rỗ, mép lún phún ria, giữa trán lại có một cái nốt ruồi phá tướng to oạch, quả thực là một dung nhan không có chút xíu liên quan nào đến tiêu chuẩn cái đẹp của Huyền Hoàng giới.
“Thiếu nữ” nọ nói:
“Thấy huynh đài là bậc quân tử nên công tử nhà ta cho mời.”
“Vậy... tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lý Thanh Vân thấy thiếu nữ áo vàng rất xấu, nhưng lại nghĩ hiện tại chỉ vì dung mạo của đối phương mà từ chối lên thuyền thì quá gây tổn thương, nên cậu chàng cũng nhắm mắt đưa chân đi theo thiếu nữ áo vàng.
“Không biết cô nương phải xưng hô thế nào cho tiện?”
“Ta là tì nữ của công tử, ngài có thể gọi là Trầm Ngư.”
Lý Thanh Vân nghe xong, cũng gật gù, thầm nghĩ cô nàng mà nhìn xuống sông thì đúng là cá không dám ngoi lên thật.
Cậu chàng lên thuyền, chỉ thấy lại có hai thiếu nữ một mặc áo xanh, một mặc áo tím, trang sức y phục, đầu tóc, dung nhan đều không khác gì Trầm Ngư vén tấm rèm che chắn cửa buồng lên. Bên trong có một bàn rượu để mấy thứ quả sấy khô, một thiếu niên tuấn lãng đang ngồi uống một mình, bên cạnh có một thiếu nữ xấu xí vận áo đỏ đứng hầu.
Thiếu niên mặt như ngọc tạc, mày tựa liễu rũ, áo trắng như tuyết, khẽ phe phẩy quạt xếp, thực là một kẻ anh tuấn phi phàm. Lý Thanh Vân thân là nam nhi bảy thước còn hơi sững người, đủ thấy dung mạo của thiếu niên này có khiến cánh tiểu thư khuê các mê mệt chết chìm ra sao.
Y đứng cạnh bốn nữ hầu xấu xí, hai bên tương phản, lại càng khiến dung mạo của thiếu niên nọ thêm kinh diễm hơn. Y vẫy tay một tiếng, nói với thiếu nữ áo đỏ:
“Lạc Nhạn, thắp lò hương lên. Tu Hoa, Bế Nguyệt, hai em chuẩn bị thêm một bộ chén đũa. Bản công tử hiếm khi gặp được bậc chân quân tử nhân cách cao khiết, phải uống một phen không say không về.”
Lý Thanh Vân vội chắp tay:
“Cảm ơn huynh đài đã thưởng thức, nhưng hai chữ quân tử thì thật không dám nhận.”
Thiếu niên cười, nói:
“Chẳng giấu gì anh, bản công tử du sơn ngoạn thủy khắp đại giang nam bắc, đi qua ba nước mười bốn châu bảy mươi hai thành, cũng được gặp đủ các loại người.
“Có kẻ bề ngoài đạo mạo nhưng thấy bóng lưng của con hầu nhà ta là mắt sáng lên. Có kẻ dáng vẻ nho nhã vừa nhìn thấy vẻ xấu xí của bọn họ là vẻ kinh sợ hiện rõ trên mặt, chạy còn nhanh hơn thỏ. Những kẻ này tuy ngoài miệng đầy kinh luân, trong lồng ngực lại chẳng một trang sách.
“Duy chỉ có huynh đài tuy không giống kẻ đọc sách thánh hiền, nghe thấy nhà có nữ quyến là bỏ đi ngay, lúc chứng kiến dung nhan của tì nữ nhà ta là nghĩ đến cảm nhận của họ mà dừng bước, thực là quân tử vậy.”
Lý Thanh Vân nói:
“Kỳ thực cũng không giấu, gia sư có xích mích với Nho gia, thế nên tại hạ cũng không muốn bị gọi là quân tử.”
“Ra thế, ra thế. Là tại hạ thất trách. Tại hạ Quế Như Ngọc, bạn bè vẫn thường hay gọi là Tuyết Hoa công tử. Dám hỏi thiếu hiệp đến thành Tế Kỳ để làm gì?”
Thiếu niên áo trắng cười, đưa tay gắp một trái mơ mời Lý Thanh Vân, hỏi.
Cậu chàng vân nhớ chuyện hội quân chi viện là quân cơ, không thể tiết lộ, bèn nói thác: