Chương giao lưu và giải thích một vài thứ anh em có thể thắc mắc về truyện.
Chẳng là truyện cũng đã đi được hai trường thiên rồi (trường thiên thứ nhất là 78 chương đầu, nội dung chính là Võ Bảng hội/Mỹ Vị sơn trang; trường thiên thứ hai là từ chương 81 đến 171 (chương này là 180 cho ai đọc ở web nào đánh số sai), nội dung chính gồm thú triều/mỹ thực tiến vua và Thương Lan Kiếm Vực/sơ đấu Nho môn), nên nay tác tổng hợp lại một số câu hỏi, thắc mắc của các bạn beta readers trong một chương coi như là giao lưu nhẹ nhàng với anh em độc giả.
- Truyện sẽ không phi thăng hay đổi map đâu anh em nhé. Huyền Hoàng giới sẽ là chiến trường cuối cùng. Nguyên nhân thì tại mình cảm thấy việc phi thăng, tu luyện lại là tình tiết không cần thiết để phát triển cốt truyện mình muốn kể.
- Tại sao lại là lục nghệ mà không phải tứ nghệ? Nếu anh em còn nhớ thì trong truyện này Nho môn luyện lục nghệ gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số (lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp và toán học) chứ không phải bốn môn cầm kỳ thư họa vẫn hay được dùng đến trong truyện huyền huyễn, tiên hiệp khác.
Mình quan niệm là lục nghệ là các ngành học của các cụ ngày xưa, còn cầm kỳ thư họa là thuộc vào Nho môn bát nhã (hay tám thú chơi tao nhã của nhà Nho), đầy đủ là cầm kỳ thư họa thi tửu hoa trà. Hay nói nôm na thì cầm kỳ thư họa là đi net đá banh, trà chanh chém gió của các cụ nhà Nho ngày xưa. Nếu có xếp vào tứ nghệ thì cũng là dành cho ca cơ, kỹ nữ, tiểu thư khuê các học để cưới hỏi, hầu hạ các vị đại quan quý nhân, danh nhân tài tử mà thôi. Lấy ra áp cho đại đạo của xã hội phong kiến thì không ổn lắm. Nhưng rõ ràng cầm kỳ thư họa thì nổi tiếng hơn lục nghệ.
- Nhắc đến đây, thì có môn “số” của Nho môn cũng có nhắc đến cộng trừ nhân chia. Vì sao Lâm Phương Dung thấy Đỗ Thải Hà dùng số học lại kinh ngạc thì sau này sẽ có giải thích.
- Có thể anh em đã hoặc chưa biết, thì mình không tôn đạo nào cũng chả bài đạo nào. Mình đọc truyện Tàu thấy bên đấy nâng đạo dìm phật theo kiểu hơi vô liêm sỉ, nên nói rõ ra cho anh em biết trước là sẽ không có chuyện mình làm cái trò mình ghét.
Đạo môn trong truyện (tính những kẻ xuất hiện rồi) được lấy cảm hứng từ Ngũ Đấu Mễ đạo ở bên Tàu. Nếu ai đọc về nó rồi thì sẽ hiểu là một dạng... nói cho anh em dễ hình dung thì là giáo phái đa cấp thời cổ đại. Nho môn thì không nói, chủ yếu là về giới hủ Nho và lễ giáo ăn thịt người của bọn họ. Phật thì đến cỡ chương 19: x-20x gì đó mới xuất hiện, cơ mà cũng sẽ gần giống với Đạo, Nho ở trên. Mình lấy một chi phái, khía cạnh của đạo để đưa vào truyện chứ không phải toàn bộ.
Một cái nữa phải nói là tuy "ở đâu cũng có người nọ người kia", nhưng bối cảnh hiện tại của truyện là sau Phản Thiên Chi Chiến thì đa số các "nhà cầm quyền" của các đạo chủ yếu thuộc loại tiểu nhân, hiểu nôm na là thời buổi "Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều". Quân tử vì vậy mà đa số ở ẩn hoặc đi trốn, mãi về sau mới bắt đầu xuất hiện.
- Nhắc lại cho anh em biết: người ta hiểu lầm thằng Thanh là vip pro boss cuối thôi chứ nó là thằng phàm nhân một trăm phần trăm nhé. Dính một đòn của tu luyện giả là lên nóc tủ nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân luôn. Thế nên lúc nào hắn cũng có pet đi cùng để bảo kê là vậy. Hồng Vân và đám pet biết, nhưng đối nội (với đám đệ tử) và đối ngoại (với người ko thuộc cổ viện) đều cố tình diễn để lừa tình cả. Và đám pet càng bố láo, càng hống hách thì thằng Thanh nó càng an toàn, do hành vi của đám pet khiến người ta dè chừng cẩn trọng hơn khi đối mặt với thằng gà nhất truyện từ đầu đến giờ. Mình nghĩ cái này mình đã viết rất rõ, thế nhưng vẫn có người thấy thắc mắc, nên tổng hợp lại vào một chương trả lời anh em luôn.
- Cái này đã có giải đáp ở phần bình luận, nhưng sẽ nói lại luôn: