[Zhihu] MA VƯƠNG VE CHAI

Chương 3


3 tuần


Ánh mắt ta lướt qua mảnh đất này từng tấc đất, đầy hoài niệm và lưu luyến.

Dù mới ở đây chưa đầy hai năm nhưng từ lâu ta đã coi nơi đây như nhà của mình.

“Cô không muốn rời đi à?” Du Ân hỏi ta.

Ta vẫn còn uể oai: “Đúng vậy….”

Sau khi đi, không biết bao lâu nữa mới xây dựng lại được tổ ấm của mình.

Hơn nữa, phong ấn vực sâu chỉ có thể tồn tại ba năm, ba năm sau còn không biết có thể trở lại hay không, sẽ không bị khắp đại lục truy lùng chứ?

“Vậy thì đừng đi.” Du Ân nghiêm túc nhìn ta, “Ở lại đây, đừng đi đâu cả.”

Ta:"……"

Ngay khi ta muốn nói với hắn rằng ta thực sự không thể đánh lại, có giọng nói vang lên từ bên ngoài lâu đài.

Ta nhìn ra ngoài, chỉ thấy Độc Giác Thú với những đôi cánh trắng, phía trên ngồi một kỵ sĩ mặc áo giáp bạc.

Theo sau đó là các pháp sư mặc áo choàng trắng giơ cao cây trượng của mình, cùng ngọn lửa thiêng đang cháy trên cây trượng của họ.

“Hiện tại không kịp nữa rồi,” ta cau mày, “Ta sẽ dùng ma thuật để dịch chuyển các người đi còn ta sẽ ở lại…”

Ta chưa nói hết câu.

Du Ân đứng dậy khỏi xe lăn, thổi một chiếc còi xương không có gì nổi bật quanh cổ.

Đôi cánh phía sau Lan Sắt đột nhiên xòe ra, biến thành mười chiếc cánh.

Ái Nhĩ Tư giơ một tay lên, gần như dâng trào ma lực hướng về phía người bên ngoài.

Ta:"……"

Như này là như nào?

Cánh cửa mở ra, các hiệp sĩ và pháp sư ngoài cửa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau đó, ta trơ mắt nhìn sắc mặt bọn họ tái nhợt, gần như kinh hãi nói:

"Thánh tử điện hạ!"

"Tinh linh hoàng??"

"Dũng giả đại nhân, sao ngài lại ở đây?"

Ta:"???"

Cái gì, họ đang nói về cái gì vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play