Hứa Bối Đóa gật đầu, sau đó nhìn Hứa Quang Diệu, nghĩ rằng nam chính trong nguyên tác đối với vợ cả không mấy tốt đẹp, nhưng anh ta cũng không phải kẻ man rợ ác độc nên cô đã nảy ra một kế hoạch.

Hứa Bối Đóa nước mắt lưng tròng nói.

"Thím ơi, công việc của cháu vẫn chưa ổn định, bây giờ cháu muốn đến trường xem đã được phân công chưa.

Cháu không dám đến đó một mình, anh Quang Diệu có thể đi cùng cháu được không?"

Thím hai thúc cùi chỏ vào Hứa Quang Diệu:

"Sao con không đi xem nơi làm việc của vợ tương lai chứ?

Xem như đi chào hỏi đồng nghiệp của nó luôn."

Hứa Quang Diệu vội vàng nói:

"Đương nhiên."

Hứa Bối Đóa biết thím hai và anh ta đang nghĩ gì.

Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tuyên bố chủ quyền, để không còn kẻ nào có thể tranh giành với bọn họ.

Hứa Bối Đóa muốn đến trường khi trời còn sáng.

Hứa Quang Diệu đạp xe, Hứa Bắc Đông bất đắc dĩ ngồi ở ghế sau.

Trên đường đi cô cũng không tập trung nghe Hứa Quang Diệu nói mà chỉ tập trung ghi nhớ lộ trình.

Chẳng trách nhà cô có thể dùng làm ký túc xá cho nhân viên, hóa ra nơi này rất gần trường trung học cơ sở của huyện, chỉ cách năm phút đi xe đạp.

Thôn khá gần rất gần với huyện thành, cũng thuận tiện hơn khi sống ở đây.

Hứa Quang Diệu dừng xe đạp, tựa vào tay lái nhìn cô tiến vào trong trường.

Không biết vì lý do gì mà anh ta cảm thấy như bị thôi miên khi nhìn thấy Hứa Bối Đóa nhảy xuống xe đạp bước về phía trường học dưới ánh mặt trời.

Đó là vợ anh ta, cũng không tệ chút nào.

Hứa Bối Đóa vừa bước vào cửa đã nhanh chóng nói rằng cô có một tòa nhà sẽ dùng làm ký túc xá cho giảng viên và nhân viên, cô muốn bàn bạc chuyện này với hiệu trưởng.

Trường trung học cơ sở trong huyện tương đối đơn giản, trong những năm 90 được mở rộng đáng kể, phòng học ban đầu không đủ, chưa kể giáo viên mới được tuyển dụng cũng không có chỗ ở.

Hiệu trưởng mỉm cười nhìn cô gái trẻ, không biết cô có đang nói đùa hay không, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

"Cô bé, em nói trong nhà em có một căn nhà làm ký túc xá cho nhân viên."

"Em có biết rằng năm nay trường chúng tôi đã tuyển dụng hàng chục giảng viên và nhân viên mới..."

Người bình thường ai mà xây hàng chục phòng trong nhà chứ!

Khẩu khí của cô gái này quá lớn!

Hứa Bối Đóa nhìn hiệu trưởng mà mặt không đổi sắc:

“Nhà tôi có bốn mươi phòng và năm tầng.”
"Mỗi phòng hai người, có thể cho 80 người ở."

"Nếu là phòng bốn giường, có thể chứa được 160 người."

"Nếu hiệu trưởng muốn đặt một phòng cho tám người..."

Ly nước của hiệu trưởng rơi xuống đất

“Được rồi, được rồi, cô đừng tính nữa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play