Không đợi ta trả lời, Tiêu Phượng Nghi lạnh lùng nói: “Bản cung chưa bao giờ quan tâm đến kẻ khác, dù là huyết thống cốt nhục, bản cung cũng không chút thương xót, điều bản cung tức giận, là ngươi!”

 

Ta chớp chớp mắt.

 

“Trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, đều là quốc sự, là dân chúng, là thiên hạ, vì vậy mà ngươi bôn ba vất vả, không tiếc sinh mệnh và tiền đồ để đấu tranh.

 

“Mang thai đối với ngươi, chỉ là một việc nhỏ nhất, ngươi chẳng mảy may quan tâm.

 

“Bản cung đoán, ngươi đã định không giữ lại đứa trẻ này, vì ngươi không biết cha đứa trẻ là ai, chi bằng dứt khoát bỏ đi.

 

“Sau đó vì không có thời gian xử lý, cộng thêm việc ngươi thành thân với bản cung, biết được bản cung là phụ thân của đứa trẻ, lại có thêm chút tình cảm phu thê, ngươi mới nghĩ đến việc giữ lại nó.

 

“Chỉ cần sớm muộn gì, nói với bản cung một tiếng là được.

 

“Nhưng Cố Ngọc Hành, trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, bản cung rốt cuộc có bao nhiêu trọng lượng?

 

“Việc này lại không xứng đáng khiến ngươi một chút bối rối, một chút lo lắng, một chút khó xử sao!”

 

Ta câm nín.

 

Những điều Tiêu Phượng Nghi nói, đều là sự thật, hắn đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng ta.

 

Một lúc sau.

 

Ta khẽ nói: “Công chúa là ngôi sao sáng nhất trong mắt thần, đứa trẻ là dòng dõi quý giá của thần, nhưng... trong lòng thần còn chứa cả trời đất, lê dân trăm họ, giang sơn xã tắc.”

 

19

 

— Không hiểu vì sao, ta bỗng nhớ đến câu nói trong cuốn sách cổ.

 

Vương gia có chú ý hay không thì không rõ, nhưng phò mã thì chắc chắn đã để ý đến.

 

Trong phòng tràn ngập hương an thần, Tiêu Phượng Nghi nằm nghiêng trên ghế mềm, một tay chống vào thái dương, đôi mày khẽ nhíu.

 

Trông như đã ngủ, nhưng ta biết rõ, hắn đang vô cùng phiền não.

 

Cảm nhận có người bước vào, hắn lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

 

“Công chúa, là thần đây.” Ta bước tới trước mặt hắn.

 

Tiêu Phượng Nghi không mở mắt, chỉ nhạt giọng nói: “Tiếng trống canh chưa vang, ngươi đã trở về, sao thế, công việc không quan trọng nữa à?”

 

Ta khẽ chạm vào mũi: “Hôm nay là đêm Đông chí, kinh thành có hội chợ, thần đặc biệt về sớm, muốn cùng công chúa đi xem.”

 

Tiêu Phượng Nghi từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Không đi.”

 

Thế này, có vẻ khó dỗ quá...

 

Ta suy nghĩ đủ mọi cách, nhưng chẳng nghĩ ra được cách nào thuyết phục hắn, đành cúi đầu xoắn ngón tay.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Đồ mọt sách!” Hắn trầm giọng nói, “Bản cung nói không đi, ngươi không thể khuyên thêm một câu sao?”

 

Có hy vọng?

 

Ta chớp chớp mắt nhìn hắn: “Vậy công chúa có đi không?”

 

Tiêu Phượng Nghi không vui lườm ta: “Bản cung không đi!”

 

Đôi môi đỏ thắm khẽ mím: “... Nếu bản cung không đi, ngươi có lẽ sẽ lập tức quay về Hộ bộ để tính sổ, bản cung quyết không để ngươi được như ý!”

 

Trước khi đi, Tiêu Phượng Nghi lấy một chiếc áo choàng lông dày, khoác lên người ta.

 

Rồi hắn tự mình cúi xuống, đi một đôi giày bốt viền lông cáo lên chân ta.

 

“Công chúa, người từng hứa với thần rằng...”

 

“Ngươi có chứng hàn, lại đang mang thai.” Tiêu Phượng Nghi lạnh lùng nói, “Muốn làm chính mình, trước hết phải giữ được mạng đã.”

 

***



 

Kinh thành rực rỡ như gấm, chợ đêm người đông như nêm.

 

Bị xô đẩy hai lần, một bàn tay bất ngờ nắm chặt lấy tay ta.

 

Ta nhìn sang bên cạnh, Tiêu Phượng Nghi vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng dưới ống tay áo rộng, bàn tay ngọc ngà của hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

Có lẽ do mặc đủ ấm — ta không chỉ thấy ấm áp bên ngoài mà lòng cũng trở nên dịu dàng.

 

Ta hỏi: “Người đã từng đến nơi nào náo nhiệt thế này chưa?”

 

“Ta chưa bao giờ thích náo nhiệt.” Tiêu Phượng Nghi nói lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy một nhóm người tụ tập lại, hắn hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

 

Ta nhìn qua: “Đang đoán đố đèn, người có muốn xem không?”

 

“Có gì đáng xem...” Hắn hừ lạnh.

 

Ta cười cười, nắm tay hắn chen vào đám đông.

 

Ban đầu chỉ định xem người khác đoán, nhưng khi Tiêu Phượng Nghi nghe người chủ quán khen người đoán trúng là “tài trí mẫn tiệp”, hắn lập tức không vui.

 

“Phu quân của ta mới là người tài trí mẫn tiệp nhất Bích Nguyệt, so với nàng, tất cả đều là kẻ ngu xuẩn.”

 

Kiêu ngạo, nói năng không kiêng nể, thật là thu hút sự ghen ghét.

 

Ta chỉ đành cứng đầu đoán từng câu đố.

 

Mỗi lần ta đoán trúng một câu, mắt hắn lại sáng lên một chút.

 

Ban đầu chủ quán có vẻ khinh thường, sau đó kinh ngạc, cuối cùng thở dài thán phục.

 

Hắn gỡ chiếc túi gấm thưởng cuối cùng xuống, cười trao cho Tiêu Phượng Nghi: “Phu quân của nương tử quả thật rất thông minh!”

 

Tiêu Phượng Nghi giật lấy túi gấm, cúi đầu treo lên thắt lưng mình, hừ nhẹ:

 

“Thật là thứ tầm thường.”

 

Trưởng công chúa chấp chính không biết làm việc nặng, cũng không biết cách treo túi gấm.

 

Ta đành cầm lấy, giúp hắn buộc lại, nhỏ giọng nói:

 

“Đồ của dân gian, nếu không thích, người về phủ vứt đi cũng được.”

 

Một cái trừng mắt đầy sát khí b.ắ.n tới.

 

Ta: “???”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play