Bốp.
Trong cơn kinh ngạc, ta gạt nhầm một hạt tính.
Ta cúi đầu kêu lên: “Hỏng rồi…”
Bao nhiêu giờ tính toán sổ sách, chớ để vì một cái liếc mắt kinh diễm… kinh sợ mà phí hoài!
Thấy vậy, Tiêu Phượng Nghi bật cười: “Phò mã sợ gì chứ, bản cung đâu có ăn thịt người.”
Xác định lại một lúc, ta cẩn thận đẩy hạt bàn tính trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ghi lại sổ sách, ta quay lại nhìn Tiêu Phượng Nghi, cảm thấy đau đầu mệt mỏi.
“Công chúa, vi thần đã nhờ Dịch Từ chuyển lời cho người, rằng đêm nay vi thần không về, cần phải thức trắng để xử lý sổ sách.”
Tiêu Phượng Nghi cầm lấy một quyển sổ, đôi mắt đẹp lướt qua: “Trong mắt phò mã, sổ sách còn quan trọng hơn cả bản cung?”
“Chứ người nghĩ sao?” Ta theo phản xạ đáp lại.
Tiêu Phượng Nghi cười lạnh, tay nàng di chuyển, quyển sổ sách chỉ còn cách ngọn nến một chút.
“Đừng!”
Ta kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào những ngón tay đẹp đẽ đầy nguy hiểm của nàng và quyển sổ sách vô tội kia, không nghĩ ngợi gì mà hét lên:
“Sổ sách không quan trọng bằng công chúa, công chúa là quan trọng nhất, trong mắt vi thần chỉ có công chúa công chúa và công chúa, không có gì khác, người đừng đốt mà!”
Tiếng kêu thảm thiết của ta xen lẫn với tiếng cười độc ác, Tiêu Phượng Nghi bỏ quyển sổ sách xuống, đưa tay bế ta từ ghế lên.
“Công chúa!” Ta kêu lên kinh ngạc.
“Đừng gọi.” Tiêu Phượng Nghi cúi đầu nhìn ta, “Bên ngoài đang mưa rồi, cơn mưa thu đầu tiên, ngươi bị hàn chứng nặng, không thích hợp lội nước.”
Ta sững người: “Công chúa vẫn nhớ ta có hàn chứng sao?”
Đó là bệnh ta mắc phải khi còn ở Yến Châu, mỗi khi mưa thu qua đi, toàn thân lạnh buốt, không một chút hơi ấm.
Tiêu Phượng Nghi cười mà không nói.
Khi đi đến cửa, ta vùng vẫy: “Không được, công chúa bế ta, nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
“Bản cung bế ngươi, hoặc ngươi bế bản cung.” Tiêu Phượng Nghi liếc nhìn ta, “Chọn một cái đi.”
Định làm khó ta sao?
Ta không chịu thua: “Ta sẽ bế công chúa!”
11
Tiêu Phượng Nghi cao hơn ta hai cái đầu.
Dù ta đã rèn luyện được chút sức lực khi ở Yến Châu, nhưng để bế hắn...
Khi vừa được đặt xuống, chân ta chạm đất, ngay lập tức ta chạy ra khỏi cửa.
“Ta không bế người đâu! Tự mà đi!”
Ta như có ma đuổi phía sau, hét lớn rồi lao vào loan xa đỗ trước cửa Hộ bộ.
Vừa vào trong xe, hơi ấm lập tức ùa đến.
Hừ~
Ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời xoa mũi, toàn là mùi hương từ Tiêu Phượng Nghi...
Khi Tiêu Phượng Nghi cũng lên xe, ta dịch người, nép sát vào cửa sổ.
Tiêu Phượng Nghi không chấp nhặt với ta, sau khi xe ngựa bắt đầu lắc lư di chuyển, hắn nói: “Cởi giày ra.”
Đôi giày của ta đã bị ngấm nước hơn nửa.
Ta co chân lại, cười gượng: “Không cần đâu...”
“Hử?” Đôi mắt phượng dài hẹp liếc sang.
Không chọc nổi, không chọc nổi.
Ta lặng lẽ cởi giày, để lộ đôi chân trong đôi tất vải thô.