Lão nhân ồ lên một tiếng, cười nói: “Nghĩ thông rồi? Muốn về nhà làm hòa với phu nhân của ngươi rồi?”
“Ta với hắn…”
Ta cười tươi, rõ ràng: “Mãi mãi không thể hòa giải.”
Lão nhân tròn mắt ngạc nhiên.
Ta lại hành lễ, rồi quay người bước về phía phủ công chúa.
Tiếng cười thở dài của lão nhân vọng lại từ xa.
Một lát sau, tiếng canh đánh vang lên trong đêm tối.
“Canh một, trăng tròn, sao sáng, ngàn nhà đèn tắt, giấc ngủ say nồng—”
24
Mùng một tháng Chạp, ngày đại cát.
Tiêu Phượng Nghi làm việc không theo lẽ thường, đại quân xuất chinh không vào ban ngày, mà lại vào ban đêm.
Rõ ràng là muốn đấu tay đôi với đại hôn của hoàng đế.
Hắn vốn đã quen tùy hứng, chỉ khổ cho các quan lại triều đình, không biết nên đi dự lễ chúc mừng, hay là đi tiễn biệt.
Đây là một câu hỏi dễ gây họa, chọn sai thì dễ sinh chuyện.
Người khác lo lắng sốt ruột, Tiêu Phượng Nghi lại vui vẻ hân hoan.
Trên thành lầu, rèm che phủ, lò nhỏ bằng bùn đỏ đang đun rượu nóng.
Tiêu Phượng Nghi mềm nhũn tựa vào gối, giữa mùa đông, hắn vẫn đong đưa cây quạt đỏ hiếm khi rời tay.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Dưới thành lầu, binh lính khoác giáp, bước đi chỉnh tề, thành đội mà đi xa.
Khi ta lên lầu, liền thấy Tiêu Phượng Nghi vừa đong đưa quạt vừa uống rượu.
Hắn không ngẩng đầu, nhưng biết ta đến, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu là tiễn biệt, cũng không cần, bản cung chưa từng bận tâm đến những chuyện tầm thường này.”
“Ta không đến để tiễn biệt.” Ta đứng trước mặt hắn, lớn tiếng nói, “Ta đến để cùng người nói hết lòng hết dạ.”
Tiêu Phượng Nghi từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta.
“Nhìn gì chứ?” Ta ngang nhiên nói, hất cằm lên, “Người dù là công chúa, nhưng người và ta chưa hòa ly, lúc này vẫn là phu thê, thê tử của ta sắp đi xa, phúc họa khó lường, nếu ta không đến, chẳng phải là một kẻ đê tiện sao? Cố Ngọc Hành là một quân tử như trúc, thiên hạ đều biết, ta nhất định không thể để thanh danh tốt đẹp của mình bị hủy ở đây.”
“Còn dám nói mình là quân tử như trúc?” Tiêu Phượng Nghi cười lạnh, “Bản cung thấy xương sống của ngươi đã gãy quá nửa rồi.”
“Tu sửa cũng gần xong rồi.” Ta nghiêng người ra sau, “Ngươi xem, cũng không có gì—ôi...”
Ta ôm bụng, có chút căng thẳng.
Tiêu Phượng Nghi lập tức đứng dậy: “Sao vậy?”
“Người không phải là không quan tâm đến ta nữa sao?” Ta liếc nhìn hắn.
Tiêu Phượng Nghi nhíu mày, không nói lời nào.
“Thôi được rồi.” Ta dứt khoát nói, “Ta là phu quân, chiều người một chút cũng chẳng sao, không thèm chấp người.”
Nói xong, ta nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình.
Bốn tháng mang thai, do ta gầy gò, bụng chỉ hơi nhô ra một chút.
Thấy những ngón tay thon dài như điêu khắc co lại, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bụng ta.
Ta nhân cơ hội tiến lên một bước, không nói một lời, hôn mạnh lên mặt hắn.
Hôn một tiếng rõ to.
Và rồi, lần đầu tiên trong đời, ta nhìn thấy Tiêu Phượng Nghi ngây người.
Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, dù có điên, thì cũng là một mỹ nhân điên cuồng, dù có ngốc, cũng là một mỹ nhân ngây thơ.
Mỗi người một vẻ đẹp riêng.
“Ngươi…” Tiêu Phượng Nghi khẽ động đôi môi đỏ.