Tôi đưa bà nội trở về căn hộ thuê.

 

Chớp mắt, bà nội trở thành người đã ly hôn, trở nên rất không thoải mái.

 

"Tuổi này rồi, thật sự là theo cháu mà bốc đồng quá."

 

"Bà ơi, bà đừng nghĩ mình bốc đồng, bà cũng sẽ không hối hận đâu."

 

Tôi biết giữa ông nội và Trương Thúy Bình không đơn giản như vậy.

 

Hiểu rõ tính ba tôi, kể cả ba... cũng không thương mẹ của mình.

 

Chỉ ba tháng sau.

 

Ba tôi gọi điện làm lành với bà nội:

 

"Mẹ, ba đã thay đổi rồi, cũng không còn qua lại với bà Trương nữa, mẹ về nhà được không? Nhà không có mẹ thật sự không ổn.

 

"Mấy món này chúng con không làm được, việc nhà cũng không xong. Nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn. Ngày nào con cũng đói gần chết."

 

11

 

Tôi biết bà nội đang do dự.

 

Bà đã chăm sóc gia đình này nhiều năm.

 

Đã trở thành thói quen.

 

Dù bà không thể tha thứ cho ông nội, bà vẫn sẽ lo lắng cho con trai mình.

 

Ba tôi đã sử dụng lá bài tình cảm đúng lúc.

 

"Hay là bà về nhà xem thế nào?" Bà nội vừa lo không chăm sóc được tôi, vừa lo lắng cho con trai mình.

 

"Được thôi, cháu sẽ đi cùng bà. Tiện thể cũng đã lâu rồi cháu chưa về nhà." Tôi không phản đối bà một cách vô lý.

 

Dạo gần đây, ông nội đã học cách dùng điện thoại để liên lạc với bà nội.

 

Thỉnh thoảng lại gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho bà.

 

Chỉ tiếc là mắt bà không tốt, không nhìn rõ tin nhắn, nên toàn là tôi xem giúp.

 

Không biết ông học ở đâu ra nhiều lời xin lỗi như vậy, ngày nào cũng thay đổi cách nói để nhắn cho bà.

 

Tôi giả vờ như không thấy rồi xóa hết đi.

 

Cách duy nhất để bà nội hoàn toàn bỏ qua hai người đàn ông này là phải chứng kiến tận mắt.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Thực ra mà nói, sau khi ông nội và bà nội ly hôn, nếu ông thực sự có gì với Trương Thúy Bình, chỉ cần họ hợp pháp thì cũng không liên quan gì đến tôi.

 

Nhưng vừa muốn có bà nội chăm sóc, lại vừa muốn "bắt cá hai tay" thì chắc chắn là không được.

 

Tôi đưa bà nội về quê mà không báo trước.

 

"Bà nội, chúng ta đừng nói với bọn họ." Tôi nghiêm túc nói, "Ba nói nhà không có bà là không được, chúng ta cứ xem thử có đúng là không có bà thì không được không."

 

Bà nội dù không đồng tình lắm với cách của tôi, nhưng vẫn luôn chiều theo tính tôi.

 

Vì vậy, bà theo tôi vào ở trong khách sạn.

 

Tôi dẫn bà đi thấy ông nội vẫn đợi đón Trương Thúy Bình sau giờ làm.

 

Điều khiến bà nội buồn nhất là, vì ông đã lớn tuổi, ba lại là người chở ông đến tìm Trương Thúy Bình.

 



Cái gọi là "đã cắt đứt liên lạc" của ba hoàn toàn là nói dối.

 

Tôi dẫn bà nội về nhà trước, nhà không có phụ nữ đúng là lộn xộn, gần như không có chỗ nào để đi lại.

 

Hai người đàn ông lười biếng, nghĩ thôi đã thấy mùi hôi rồi.

 

Chẳng bao lâu sau, ông nội và ba đã về.

 

Lúc này, ông nội tỏ vẻ vui mừng: "Thục Phân, bà về rồi à? Tôi đã nói bà sẽ quay về mà."

 

Ba cũng vui vẻ: "Mẹ, mẹ về là tốt rồi. Đều nói vợ chồng không có thù qua đêm, đã là vợ chồng già rồi, nói thẳng ra là được rồi."

 

Bà nội gật đầu:

 

"Tôi về là để nói rõ ràng, tôi chỉ về để thu dọn đồ đạc thôi.

 

"Cuộc hôn nhân này tôi đã ly hôn rồi, chắc chắn sẽ không tái hợp. Tôi, bà già này, còn muốn sống thêm vài năm nữa.

 

"Sau này các người đừng giả vờ gọi điện bảo tôi về. Các người một người muốn đổi mẹ, một người muốn đổi vợ, tôi không cản. Tôi giờ cũng không muốn theo các người dọn dẹp hậu quả nữa.

 

"Đúng rồi, chuyện của ông và bà Trương tôi cũng không cản trở, ông mau cưới bà ấy về để thỏa lòng đi."

 

12

 

Tôi quyết định tạm dừng công việc để đưa bà nội đi du lịch.

 

Nhân lúc bà vẫn còn đi lại dễ dàng, răng vẫn còn nhai được.

 

Đây là lần đầu tiên bà nội theo tôi ra khỏi tỉnh.

 

Trên đường đi bà luôn càu nhàu: "Tốn tiền quá, ở nhà là tốt rồi. Hay là cháu đi chơi với bạn bè đi."

 

Tôi nói với bà: "Bà cũng xứng đáng được ra ngoài nhìn ngắm mà."

 

Những gì kiếp trước bà chưa thấy, kiếp này tôi muốn bà trở nên quen thuộc với chúng.

 

Sau này, bà vẫn là bà cụ lo lắng đủ điều.

 

Ra ngoài còn bỏ trứng luộc vào túi, thậm chí mang theo cả bánh bao và tương ớt tự làm.

 

Tôi chưa bao giờ ngăn cản những hành động này, càng không cho rằng chúng làm mất mặt.

 

Ngược lại, tôi thấy có bà nội bên cạnh thật khác biệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play