Dịch: Hoangtruc



Nguồn: bachngocsach

***

Triệu Phụ Vân sẽ không chờ con rết quái kia ăn nhiều người rồi mới đi cứu người mà phóng thẳng xuống thị trấn dưới núi mà đi. Đương nhiên hắn không đi trên mặt đất mà thuận theo rừng cây trong núi, đạp lên ngọn gió mà đi xuống.

So với lúc còn chưa Trúc Cơ thì hắn cảm giác hiện tại mình vô cùng nhẹ nhàng, như thể một quả khí cầu, cả thân thể đều đầy những khí tức trong trẻo, có thể tự nhiên bồng bềnh trong hư không, chỉ cần đưa pháp niệm vào tay là có thể vùng vẫy như đang bơi lội trên không trung.

Cả người hắn nhanh chóng thẳng hướng về phía không trung huyện Vụ Trạch mà đi.

Bởi vì là ban đêm, thị trấn vốn yên tĩnh đã giật mình tỉnh giấc cả, chỉ trong thoáng chốc đã lâm vào đầy kinh hoảng cùng sợ hãi.

Chỉ là có rất nhiều người dự đoán được con rết quái trở lại, nhưng hai ngày này Triệu Phụ Vân ở chân núi cũng không thấy có bao nhiêu người chạy khỏi nơi này.

Hắn hiểu dù mọi người biết nguy hiểm hàng lâm thì cũng rất khó mà rời đi, cực khổ triền miên cũng chỉ có thể chấp nhận, tai nạn hàng lâm cũng không cách nào chạy trốn đi được. Dù sao với đại đa số người, cả đời này còn chưa từng rời mảnh sơn cốc này.

Cho nên lúc này mọi người cũng chỉ có thể khẩn cầu trời cao phù hộ, cầu khẩn thần linh, dù thần linh này do quỷ quái giả mạo cũng được, bọn họ không quan tâm. Chỉ cần quỷ quái này có thể bảo vệ mọi người, cho dù quỷ quái này còn phải ăn thịt người mới bảo vệ họ thì mọi người cũng sẽ cân nhắc rồi sau đó chỉ có thể chấp nhận.

Khi mà quy tắc chính nghĩa không cách nào bao trùm được, thì lúc đó trật tự tàn khốc sẽ tự mở ra một con đường riêng.

Nơi mà thần linh, triều đình không cách nào che chở được, huyền môn chính đạo không thể chú ý đến được, nhất định nơi đó có sơn yêu, quỷ quái, bàng môn tả đạo nô dịch.

Con rết quái xuất hiện đã kinh động đến rất nhiều người, nó không nói chuyện nhưng ở trong đó đã có người nói chuyện thay nó.

"Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta, Ngô thần trở về, cần huyết tế. Mọi người trong Vụ Trạch này đều là hương thân phụ lão của ta, nhưng chỉ một người ngoài đến đây đã khiến truyền thống qua nhiều năm của Vụ Trạch chúng ta mất đi, khiến chúng ta mất đi che chở. Kẻ đó là ai?"

Trong khoảng thời gian ngắn không có người nói chuyện, nhưng mọi người đều biết gã đang nói đến ai.

Mà Chu Bồ Nghĩa nghe đến giọng nói này, chỉ dám dùng thang bò lên nóc nhà nhìn, căn bản không dám tới gần. Mà những người trong nha môn mới được tổ kiến không ở tại huyện nha, nhưng trong lòng ai nấy cũng đều run sợ cả lên.

"Ngô thần sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, là thần của chúng ta, lại bị thần ở bên ngoài đến ức hiếp. Chúng ta đều có tội, để chuộc tội, chúng ta cần phải cử một buổi huyết tế long trọng. Chỉ có người thành tâm mới đạt được Ngô thần lượng thứ."

Mọi người đều biết người đang mở miệng nói chuyện này, bởi gã là một trong số những người đọc sách hiếm hoi trong Vụ Trạch này. Rất nhiều người đã học tập viết chữ chỗ gã, được gã dạy vỡ lòng đấy.

Mọi người không dám tới gần, vì rất nhiều người trong nhà đã chọn Xích Viêm Thần Quân, thứ hai cũng là vì thấy được Ngô thần là quái vật.

Nếu bọn họ tự dưỡng cổ, đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng bọn họ đều e sợ con rết quái cực lớn này, bởi đây là dị loại, là quái vật.

Mà Ngô thần kia cũng không vội ăn thịt người. Nó cần một buổi tế tự. Từ sau khi rời khỏi Vụ Trạch, nó đã không được nhận tế tự, vô cùng khó chịu, nó rất cần có một buổi tế tự thịnh đại mang theo vô biên sợ hãi cho nó.

Đúng lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy được một giọng nói.

"Chỉ là quái vật mà thôi." Thanh âm này xuất hiện, mọi người đã chứng kiến trên bầu trời xuất hiện một vầng ánh sáng.

Ánh sáng kia vừa xuất hiện, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, dường như trong vầng sáng kia có hỏa cầu rơi xuống.

Ngô thần trên mặt đất chỉ thấy một vầng sáng đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời đen nhánh. Ngay tích tắc nó ngẩng đầu lên, nó đã cảm giác mình bị một con sóng lửa cực lớn đánh thẳng tới. Sóng lửa không trùng kích vào thân thể nó mà vào ý thức của nó, trực tiếp ngang ngược nhảy vào.

Chỉ trong tích tắc, từ ý thức đến thân thể của nó đều như bị đốt cháy, không phải bị thiêu đốt từ ngoài vào trong, mà là bị đốt từ trong ra ngoài.

Con mắt nó đã không nhìn thấy gì, ngoài lửa cháy vô biên.

Ý thức của nó đã nhanh chóng suy yếu, nó càng sợ hãi, càng nhốn nháo thì lại càng bị đốt cháy nhanh hơn, yêu khí trộn lẫn với khí tức hương hỏa hình thành pháp lực trên người nó lúc này lại như biến thành một loại nhiên liệu cực kỳ dễ cháy.

Nó đã không biết độn địa mà đi, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa tại chỗ. Trong mắt nhiều người thì Ngô thần lúc này không khác gì với con trùng bình thường, chỉ lăn lộn trên mặt đất, đầu đuôi ngúng nguẩy không thôi. Nhưng mà không bao lâu, Ngô thần cũng dần trở nên yếu ớt, dần dần không còn động đậy nữa.

Lúc này một người từ trên trời hạ xuống, mọi người nhìn thấy rõ, là giáo dụ.



Hóa ra giáo dụ không rời đi.

Trong lòng rất nhiều người tràn dâng lên đầy kinh hỉ.

Chu Bồ Nghĩa nhanh chóng trượt từ cầu thang trên mái nhà xuống, đáp xuống đất có hơi đau chân nhưng ông ta lại không ngừng nghỉ mà nhanh chóng mở khóa cửa, sau đó một đường chạy thẳng tới chỗ sân phơi kia. Khi nhìn thấy rõ bộ dạng của Triệu Phụ Vân, ông ta cười lớn.

"Giáo dụ, hay, trở về thật hay..."

Lúc này những người khác cũng tấp nập đi ra khỏi nhà, cẩn thận tới gần, trong mắt ai nấy đều tràn đầy kinh hỉ cùng rung động. Trong đó có Mễ Lương, y mang theo đao, mặc áo giáp nửa người đi ra ngoài. Nhìn thấy con rết khổng lồ nằm chết trên mặt đất, trong mắt có rung động, có kinh hỉ, cũng có buông lỏng.

Triệu Phụ Vân thì thò tay ra nắm một trảo, đao bên hông y bay ra khỏi vỏ. Sau đó Triệu Phụ Vân vung đao, chặt đứt hai sợi xúc tu trên đầu con rết.

Trong người con rết này chưa hình thành nội đan, chẳng qua túi độc cùng giáp xác trên người nó cũng bán được chút tiền. Nhưng hắn không gỡ xuống, chỉ lựa chọn một số thứ tiện mang đi, hiện tại thứ đáng giá nhất chỉ có hai sợi xúc tu này.

"Con rết quái này đã chết, vài ngày nữa sẽ có tân giáo dụ đến, các ngươi không cần lo lắng."

Triệu Phụ Vân nói xong, nhìn Chu Bồ Nghĩa nói: "Chu đại nhân, sau này mong là sẽ gặp lại, cáo từ."

Nói xong, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn thả người nhảy lên, như chim bay đi, bay vào trong bầu trời đen nhánh.

Người của huyện Vụ Trạch cao hứng, nhưng trong lòng Triệu Phụ Vân lại không hề thoải mái mà còn cảm thấy nặng nề hơn. Bởi vì hắn cảm giác một phần nguy hiểm trong lòng kia còn không có chút giảm bớt nào, vẫn không hề biến mất.

Kiếp số?

Là đến từ đâu?

Triệu Phụ Vân không biết nhưng hắn biết rõ sẽ có chuyện phát sinh trên người hắn.

Hắn đi về phía núi Thiên Đô. Vừa mới Trúc Cơ, hắn không thể nào bay lâu trên trời được, hơn nữa dù có cưỡi gió bay trên trời thì tốc độ phi hành của hắn cũng không nhanh, lại mau mệt mỏi. Cho nên hắn đi dưới mặt đất, hơn nữa còn che giấu khí tức của mình.

Phủ Nam Lăng nhiều núi nhiều sông, con đường quanh co, bởi lực lượng triều đình Đại Chu ở nơi này còn nhỏ yếu nên triều đình cũng không đắp đường lớn ở nơi này làm gì. Cho nên đa số đường đi ở đây không rộng, cũng không được bằng phẳng.

Đương nhiên trên đường cũng có thương nhân đi lại, nhưng đại đa số chỉ đi những khoảng cách ngắn, rất ít thấy được thương đội cỡ lớn. Hơn nữa đại đa số thương đội hắn gặp thì đều biết một chút pháp thuật. Cũng có tiêu cục bảo tiêu nhưng người trong tiêu cục cũng không tầm thường, đa số là thông thạo một chút pháp thuật, tuy nhiên đều thuộc loại bàng môn tả đạo.

Lúc đến, hắn vội vã tới đúng hạn nên cực ít lưu lại, đến ngựa cũng bị vắt kiệt sức, cho nên sau khi đến rồi hắn cũng bán cả xe ngựa đi.

Hiện tại hắn không vội trở về, lại bởi luôn có cảm giác nguy hiểm như có như không tràn ngập tại trong lòng nên hắn cũng không đi nhanh. Hắn muốn cảm nhận tỉ mỉ một chút, xem thử xem có thể cảm nhận được nguy hiểm này là đến từ đâu.

Mặt trời đã lên cao, phía trước con đường có ngã rẽ, có một tiệm ăn, bên trong có một số thương khách lai vãng nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play