Phạm Quốc Đống bị đại đội trưởng nhìn đến lạnh cả gáy, nhịn không được hỏi: "Đại đội trưởng, ngài có việc gì a2 Ngài mau chóng nói đi, bụng của tôi không thoải mái, tôi muốn đi nhà xí."

Cái đám lười biếng nhiều tật xấu này, không muốn nghe đại đội trưởng lải nhải, liền sẽ nói đau bụng muốn đi WC, sau đó đi rồi đi, người liền biến mất.

Đại đội trưởng làm sao không biết được tâm tư gian xảo của Phạm Quốc Đổng, ông cười ha hả rồi nói: "Cậu cứ đi đi a, nếu như cậu đi WC, công xã khen thưởng cương vị công nhân cho cậu tôi liền giúp cậu trả về."

Phạm Quốc Đống sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt, tiếp theo nghĩ thông suốt rồi nói: "Đại đại đại đại... Đại đội trưởng, vừa rồi tôi không nghe lầm đi? Ngài nói chính là cho tôi cương vị công nhân?”

Tiền Cúc Phân từ bên dưới chạy lên đây: "Đại đội trưởng, bà già tôi cũng nghe tới rồi, ngài nói chính là thật vậy chăng? Thật sự phải đem công tác công nhân cho Quốc Đống nhà chúng tôi?"

Tuy Tiên Cúc Phân vẫn luôn nói con trai tốt biết bao nhiêu, nhưng bà cũng biết, đây là bà che lại lương tâm, nhưng đây là con trai của mình a, mặc kệ nói như thế nào, trong lòng bà, cũng là tốt nhất.

Đại đội trưởng: "Đúng vậy, chuyện này ít nhiều nhờ vào thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, các ngươi cũng nên cảm ơn cô ấy. Sự việc là cái dạng này, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư đúng sự thật viết xuống toàn bộ quá trình Phạm Quốc Đống cứu cô, sau đó bởi vì chuyện này mà thôn Phạm gia chúng ta cũng được lên báo khen ngợi. Sau khi lãnh đạo nhìn thấy tin này, cảm thấy đồng chí Phạm Quốc Đống làm chuyện tốt không cần báo đáp, là một vị đồng chí tốt, tuy trước kia anh ta không làm mấy việc chính đáng, nhưng hiện tại anh đã thay đổi, biết cứu người, biết nỗ lực làm việc, đây là một hiện tượng tốt. Công xã muốn tạo thêm càng nhiều loại hiện tượng tốt này, quyết định lấy Phạm Quốc Đống làm ví dụ, khen thưởng cho Phạm Quốc Đống một vị trí công tác. Nhưng là phần công tác này, cũng chỉ là thời gian thử việc, sau này có thể thông qua hay không, còn muốn xem bản thân Phạm Quốc Đống. Đồng chí Phạm Quốc Đống, anh có niềm tin hay không?"

Phạm Quốc Đống: "Có." Một tiếng này hô đến phi thường lớn. Từ nhỏ bị người khinh thường, trong nhà nghèo, bản thân không có tiền đồ, chỉ có mẹ cảm thấy mình tốt, anh thật sự chưa từng nghĩ tới chính mình có thể trở thành công nhân. Cái gì mà làm chuyện tốt không cần hồi báo, lúc trước anh ta còn thương lượng với mẹ, muốn dùng chuyện cứu người này làm hỏng thanh danh của thanh niên trí thức Lâm, sau đó ép cô gả cho mình.

Chỉ là thanh niên trí thức Lâm làm trò trước mặt mọi người, hướng lãnh tụ vĩ đại tuyên thệ, anh mới không có cách nào khác. Nhưng mà không nghĩ tới, thanh niên trí thức Lâm lại đưa anh ta một phần quà lớn như vậy. Nếu không có thanh niên trí thức Lâm, liền không có phần công tác này... Phạm Quốc Đống càng nghĩ mặt càng đỏ, anh cảm thấy trước kia bản thân mình thật là quá xấu xa rồi, cũng may sau đó anh không có ép buộc thanh niên trí thức Lâm, nếu như ép buộc, thanh niên trí thức Lâm khẳng định sẽ không viết bản thảo gửi cho báo xã, bản thân anh cũng liên không có công tác.

Cho nên, làm người vẫn là phải có lương tâm.

Không chỉ có Phạm Quốc Đống, Tiền Cúc Phân cũng ngây ngẩn cả người. Con người của bà luôn luôn hiếu thắng, nhưng tình huống trong nhà bà không tốt, bà không thể thắng được người khác, cho nên phương thức hiếu thắng của bà chính là giương oai lăn lộn, đối với việc này của Lâm Dư Dư, nếu không phải cô đã tuyên thệ với lãnh tụ vĩ đại, cái cô con dâu này làm như thế nào cũng muốn gả lại đây, thật không ngờ tới, người ta không chỉ gửi quà cảm ơn bọn họ, xong việc còn tặng cho bọn họ một phần quà lớn như vậy.

Tiên Cúc Phân nghĩ nghĩ, hai mắt đều đỏ lên. Sau đó bà chạy đến trước mặt Lâm Dư Dư: "Thanh niên trí thức Lâm, thật là vô cùng cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, về sau nếu có chuyện gì cần đến bà già này, cô nhất định phải nói cho tôi a. Tại thôn Phạm gia đây, nếu có người khi dễ ngươi, bà già này là người đầu tiên không đồng ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play