Lâm Dư Dư thấy cô quan tâm mình cũng hiểu ý mà cười, cô nhớ tới cô bạn thân hồi trước mạt thế. Lâm Dư Dư nắm chặt tay Lâm Yến: "Cậu yên tâm, tớ đâu có ngốc, tớ thật sự có biết về dược lý. Lại nói, chuyện này trước kia tớ không nói với cậu, tớ... Tớ tự ti nên không dám nhắc tới. Mẹ tớ vì tớ mà không thể sinh con nữa, lại ly hôn với cha tớ, tớ vẫn luôn vì thế mà lén theo học ở chỗ bác sĩ Đông y trong thành phố, muốn làm chút gì cho mẹ tớ, nhưng... Giờ xuống nông thôn rồi vẫn chưa làm được gì. Cũng bởi vậy mà tớ luôn tự ti, tự trách, cũng không muốn nhắc tới chuyện này."

Lâm Yến: "Dư Dư, cậu đừng buồn, cậu xuất phát từ ý tốt, lại có hiếu, mẹ cậu nhất định sẽ biết. Nhưng mà Dư Dư à, cậu chỉ là học dược lý, dù cho có bác sĩ chuyên nghiệp dạy vẫn phải nghĩ tới lỡ như... Lỡ như..." Lỡ mà xảy ra sự cố thì phiền lắm.

Nếu Lâm Dư Dư tính làm bác sĩ ở thôn Phạm gia thì đương nhiên cũng tính tới các sự cố khi chữa bệnh, cô cũng tự biết mình, sẽ không cậy mạnh. Bệnh cô biết chữa sẽ chữa, không biết chữa sẽ nói thật, cô sẽ không làm mấy chuyện cố đấm ăn xôi, làm thế vừa hại mình vừa hại bệnh nhân."Yến Tử, cậu cứ yên tâm, tớ chỉ là làm hết sức. Bệnh của thím là do bị cảm dẫn đến viêm phổi, còn bị nhiễm khuẩn đường hô hấp, bệnh nhẹ thôi, không phải vấn đề gì to tát. Nếu đụng phải chuyện lớn tớ không giải quyết được sẽ không cố làm đâu. Dù gì tớ cũng phải nghĩ cho mình mà."

Lâm Yến thấy cô hiểu vậy cũng an tâm. Dù thế nào, Lâm Yến vẫn đánh giá Lâm Dư Dư từ trên xuống dưới: "Dư Dư, tớ phát hiện ra cậu thay đổi rất nhiều, trước kia cậu ít nói ít cười, nhìn người lúc nào cũng như có tâm sự. Hiện tại cậu... Trở nên tự tin, nhưng như thế tốt lắm, vui vẻ mới tốt." Thanh niên trí thức như Lâm Yến sẽ không tin quỷ hồn gì đó tồn tại, cô căn bản không nghĩ tới chuyện Lâm Dư Dư bị cô hồn dã quỷ chiếm cơ thể. Nếu mẹ nguyên chủ ở đây có khi sẽ nghi ngờ con gái mình bị quỷ nước nhập. Lại nói, Lâm Yến mới quen nguyên chủ có hai tháng, cũng chưa tới mức thành bạn thân. Bởi vậy nên dù Lâm Dư Dư thay đổi lớn cô cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn cậu Yến Tử. Từ lúc tớ xuống nông thôn, cậu vẫn luôn cố gắng khuyên tớ cởi mở hơn, quen được cậu thật tốt quá."

Lâm Yến: "Nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn mà, hơn nữa, tớ không biết làm việc chân tay, cậu vẫn luôn giúp tớ, tớ còn muốn cảm ơn cậu đấy."

Hai người nhìn nhau cười.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, hôm nay tớ hái thuốc có nhặt được mấy quả trứng gà rừng, tớ còn thấy có thỏ và gà rừng, tiếc là không biết bắt, đợi tớ bắt được sẽ mời cậu ăn thịt."

Lâm Yến: "Thế thì tớ chờ đấy nhé."

Lâm Dư Dư: "Cậu cứ yên tâm chờ xem, tớ nhất định sẽ bắt được." Lúc Lâm Dư Dư đọc sách cứ thấy nguyên chủ như là người hầu của nữ chính, việc khổ việc mệt đều là nguyên chủ làm, nữ chính chỉ phải bỏ ra chút đồ là được. Nhưng giờ đã ở chung với Lâm Yến, cô lại thấy phẩm hạnh của Lâm Yến không tồi, cô ấy cố ý tới nhắc nhở cô vì cô ấy xem nguyên chủ là bạn. Vậy mới nói, có nhiều chuyện không thể nhìn một cách phiến diện, hồi trước cô nhìn Lâm Yến qua tiểu thuyết, thật sự rất phiến diện. Mà hiện tại cô trở thành nguyên chủ rồi lại cảm nhận được ý tốt của Lâm Yến.

Một mình tới nơi này, vốn còn cho rằng mình sẽ cô đơn lắm, không ngờ sẽ gặp được Tiểu Ôn Lễ, còn có thể làm quen với bạn tốt. Có lẽ đây là bồi thường của ông trời cho người tự nổ tinh hạch như cô. Bằng không, làm sao cô gặp được toàn chuyện tốt như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play