Lâm Dư Dư thật ra cũng không sợ nước, cô biết bơi, hồi trước đăng ký không ít thẻ thành viên ở mấy phòng tập, bơi lội cũng không bỏ sót. Hơn nữa, bơi lội còn là lựa chọn số một cho môn thể dục ở trường cô, cô không dám khoe khoang kỹ thuật bơi của mình tốt bao nhiêu nhưng tuyệt đối không kém.

Đây cũng là lý do cô dám ngã xuống nước lúc vừa xuyên sách tới đây. Vốn dĩ kế hoạch của cô là giấy giụa dưới nước một lát, dù không có người cứu cô cũng tự bò lên được, như vậy, chỉ cần vật lộn giữa sinh tử thì cô có thể thuận thế mà thay đổi. Rốt cuộc thì cô cũng không phải nguyên chủ, không thể giả vờ diễn theo tính cách của nguyên chủ để tồn tại, khẳng định sẽ lộ ra, nếu đã vậy chi bằng thay đổi sớm một chút.

Chỉ là, cô đã xem nhẹ tình trạng thân thể của nguyên chủ, thật sự quá yếu.

Về phần cái kia tên du thủ du thực Phạm Quốc Đống kia muốn chiếm tiện nghỉ của cô, cô căn bản không để trong lòng. Cô có thể dùng biện pháp văn minh để giải quyết Phạm Quốc Đống, cũng có thể dùng biện pháp bạo lực một chút. Đừng quên, cô là người đã có hai năm kinh nghiệm giết tang thi ở mạt thế.

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô biết hái thuốc à?"

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô hiểu vê thảo dược sao?"

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, nếu cô không hiểu về dược lý thì đừng hái bừa, uống vào sẽ chết người đó."

Lâm Dư Dư: "Chú thím, cháu coi thôn Phạm gia như là nhà của mình, mọi người cứ gọi cháu là Dư Dư là được rồi." Thật sự là thanh niên trí thức Lâm Dư Dư nghe cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy."Cháu thật sự hiểu về dược lý đó. Trước kia cháu từng kể mà, cháu là con gái đầu lòng, mẹ cháu sinh châu xong bị thương tổn đến thân thể nên không thể sinh con nữa, Vậy nên cha mẹ liền ly hôn. Về cái này, cháu vẫn luôn áy náy trong lòng, cháu nghĩ, nếu biết chút y thuật biết đâu có thể chữa khỏi cho mẹ tôi thì sao."

"Vì thế, lúc người nhà không để ý cháu liên lén học thêm kiến thức về dược, cháu đã học nhiều năm, đại khái cũng hiểu được ít bề nổi, đêm qua thấy bà của Tiểu Ôn Lễ bệnh có chút nghiêm trọng, uống thuốc lại phí tiền, cho nên cháu tính tự mình đi hái thuốc."

Mọi người nghe xong thấy hơi sợ, Lâm Dư Dư chỉ là lén học, lỡ học không đúng thì chẳng phải là sẽ hại chết người sao?

Nhưng mà, sẽ không ai nói thẳng ra những lời này.

Cũng có người hảo tâm nhắc nhở: "Dư Dư à, cô phải cẩn thận đó, cũng không nên hái bừa đâu, bằng không, lỡ Thu Hồng xảy ra chuyện gì thì cô sẽ gặp phiền phức đó." Chỉ thiếu điều nói cô đừng xen vào chuyện của người khác.

Lâm Dư Dư: "Ôi, cháu hiểu mà, cảm ơn thím đã quan tâm."

Cùng mọi người hàn huyên một lát, Lâm Dư Dư liền đến nhà Lý Thu Hồng. Cô tin rằng, sau ngày hôm nay, chuyện cô biết y thuật sẽ được truyền ra, không cần biết truyền thành nội dung gì, miễn cứ truyền rộng ra là được.

Lâm Dư Dư còn chưa tới nhà Lý Thu Hồng đã thấy Tiểu Ôn Lễ ngồi ở bậc cửa, thấy cô tới, Tiểu Ôn Lễ chạy như bây tới: "Chị ơi, sao giờ chị mới về vậy?"

Lâm Dư Dư dắt tay thằng bé, nhẹ giọng nói: "Chị lên núi hái thuốc, hái quả dại, lát nữa rửa sạch rồi sẽ cho em ăn."

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe, không kìm được nuốt nước miếng. Thằng bé không để ý chuyện ăn gạo hay ăn khoai, nhưng trẻ con đứa nào chẳng thích ăn vặt. Thời này không có đồ ăn vặt, ăn quả dại cũng xem như được thỏa mãn.

Lâm Dư Dư thấy thằng bé nuốt nước miếng không khỏi cười, nhưng mà, cười mấy tiếng hốc mắt lại đỏ, cô thấy chua xót.

Tiểu Ôn Lễ nghe thấy tiếng cười của Lâm Dư Dư, có chút thẹn thùng: "Chị ơi, em nấu xong bữa trưa rồi." Lâm Dư Dư: "Oa, lợi hại như vậy á? Nấu khoai lang sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play