Hôm nay Ôn Sùng mặc một cái quần jean, một chiếc áo sơ mi, cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, là trang phục đôi của cha con với Ôn Tiểu Bảo.
Lâm Dư Dư: "Sao hôm nay hai người lại tới?”
Ôn Tiểu Bảo: "Bởi vì ba nhớ mẹ, cho nên tới đón mẹ."
Lâm Dư Dư: "Vậy con có nhớ mẹ không?”
Ôn Tiểu Bảo lập tức nói: "Con còn nhớ mẹ hơn ba."
Ôn Sùng: "..." Thằng nhóc này đúng là vua nịnh nọt.
Ôn Tiểu Bảo:"Mẹ, hôm nay anh nói trong bụng dì Trương có em gái của anh ấy, con cũng muốn có em gái." Anh trong miệng Ôn Tiểu Bảo chính là con trai Ôn Hiền. Ôn Hiền và Ôn Sùng như anh em ruột, cho nên từ nhỏ Ôn Tiểu Bảo đã được dạy gọi con trai Ôn Hiền là anh, hai người xưng hô dựa theo thứ bậc.
Lâm Dư Dư: "Em gái trong bụng của dì Trương cũng là em gái của con."
Ôn Tiểu Bảo: "Nhưng Ôn Lễ nói, nếu như mẹ sinh em gái, em ấy sẽ giống mẹ, con cũng muốn một em gái giống mẹ."
Lâm Dư Dư: "... Anh Ôn Lễ của con lại nói gì với con rồi?" Ôn Lễ đã 15 tuổi nên giờ muốn tạo phản sao?
Ôn Lễ có một người bạn, mỗi ngày đều nói chuyện về em gái trước mặt cậu, cậu rất phiên lòng, nên rất muốn bảo cô sinh một em gái.
Ôn Tiểu Bảo lắc đầu với vẻ mặt ngây thơ, thằng bé nghe không hiểu.
Ôn Sùng bế con trai lên: "Đi ăn cơm trước."
Về đến nhà, mẹ Ôn đã làm xong cơm.
Lúc ăn cơm, Lý Thu Hồng nói: "Dư Dư, buổi tối chúng ta đi xem phim sao?" Hơn nữa, gần hai năm nay xem phim càng ngày càng được lưu hành, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng Lý Thu Hồng: "Có thể, sao mẹ sao lại nghĩ đến chuyện đi xem phim?"
Lý Thu Hồng: "hôm nay lúc buôn bán, mẹ con nói chúng ta có thể đem đồ ăn vặt đến trước cửa rạp chiếu phim, cho nên bọn mẹ tính toán muốn đi xem phim, nhân tiện đến xem xét một chút."
Lâm Dư Dư: "... Hai người mẹ này đúng là càng ngày càng hứng thú với buôn bán, dường như đã tìm được mùa xuân thứ hai trong cuộc sống.
Lâm Dư Dư: "Được, vậy cả nhà chúng ta sẽ đi, cha với mẹ cũng đi."
Cha Ôn: "... Cha không đi, cha ở nhà trông Tiểu Bảo, mọi người đi là được."
Lâm Dư Dư: "Tiểu Bảo cũng đi, cả nhà đều đi, Tiểu Bảo, con muốn đi xem phim cùng ông nội không?”
Ôn Tiểu Bảo: "Có, Tiểu Bảo muốn đi xem phim với ông nội."
Vì thế, sau khi mọi người ăn cơm chiều, liền tập hợp với người Chương gia, đi xem phim. Điều đáng nói là, Chương Nham cũng tới thủ đô, biết Lưu Á Cầm sống tốt, ông cũng đã đến lúc về hưu, lại nói luật lệ ở xưởng quốc doanh thay đổi, ông liền dứt khoát đến đâu. Với chuyện Chương Nham tới thủ đô sống, hàng xóm xung quanh lại bắt đầu bàn luận bát quái, việc này bên Lâm gia cũng biết.
Mọi người đều nói sau khi Chương Nham cưới Lưu Á Cầm, liền bắt đầu được hưởng phúc, kế nữ gả đến thủ đô, đưa con của ông đi, giờ lại đón thêm cả vợ chồng ông đến.
Lâm gia tuy rằng chua xót, nhưng cũng không thể làm gì.
Sau khi Lâm Dư Dư đến thủ đô, mỗi dịp tết hay nghỉ lễ đều gửi đồ cho bà nội Lâm, trước Tết, cô sẽ gửi cho bà nội Lâm một trăm tệ. Trước kia bà nội Lâm đưa cô hơn một trăm tệ coi như quà cưới, đối với một người con gái lúc đó, hơn một trăm tệ tiền quà cưới coi như cũng không ít, bà nội Lâm đối xử với cô không tồi, cho nên cô nguyện ý hiếu thuận. Thỉnh thoảng sẽ viết thư cho bà nội Lâm, nói cho vê chuyện của mình, cũng sẽ gửi ảnh chụp thủ đô cho bà ta.
Cho nên, bà nội Lâm cũng được nổi danh là người có phúc khí, bởi vì bà ta có một đứa cháu gái hiếu thuận.
Rạp chiếu phim còn chưa bắt đầu hiếu, người Ôn gia cùng Chương gia đứng ở cửa chờ, Ôn Sùng cùng Lâm Dư Dư nắm tay con trai đi dạo phố.
Ôn Tiểu Bảo tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, vô cùng hạnh phúc.
Ôn Sùng: "bác sĩ Lâm, anh có một tin tốt muốn báo cho em."
Ôn Tiểu Bảo: "Tin tốt gì ạ?"
Lâm Dư Dư: "..." cô không nhịn được phì cười.
Thấy mẹ cười, Ôn Tiểu Bảo cũng cười theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT