Tiểu Ôn Lễ được mẹ Phạm Đại Sơn nhặt được đã hai năm, mà hai năm trước, là thời điểm trái đất diễn ra mạt thế, thời gian này lại vô cùng trùng hợp, khiến nội tâm Lâm Dư Dư càng chắc chắn về Tiểu Ôn Lễ.

Đi đến nhà Phạm Đại Sơn, Tiểu Ôn Lễ đẩy cửa: "Chị, chị mau đi vào, bà nội, cháu trở vê rồi."

Lâm Dư Dư đi theo thằng bé vào.

Nhà Phạm Đại Sơn không giống như trong tưởng tượng, thậm chí căn phòng cũng không cũ, so với nhà Phạm Hồng Hoa cũng khá hơn nhiều.

"Ôn Lễ con đã về? Con không sao chứ? Khụ..." Giọng nói vội vàng từ bên trong nhà truyền đấy, sau đó là tiếng ho khan.

Tiểu Ôn Lễ vội vàng lấy chén, rót nước, sau đó định đi vào: "Bà nội, bà uống chút nước đi."

Lâm Dư Dư vội giữ chặt thằng bé: "Bà nội em bị bệnh, không thể uống nước lã, muốn uống phải đun sôi nước, bếp ở chỗ nào? Trước tiên phải đun nước."

Tiểu Ôn Lễ nghe xong, vôi vàng đưa Lâm Dư Dư xuống phòng bếp: "Ở đây."

Trong phòng, mẹ Phạm Đại Sơn nghe được tiếng nói, sốt ruột hỏi: "Ôn Lễ, ai đến vậy?" Mẹ Phạm Đại Sơn tên là Lý Thu Hồng. Lý Thu Hồng nghe được âm thanh bên ngoài, vô cùng lo lắng, bà lo lắng Ôn Lễ bị người khác khi dễ.

Lâm Dư Dư: "Thím, cháu là thanh niên trí thức, cháu là Lâm Dư Dư, cháu thấy Ôn Lễ tự mình múc nước ở ngoài kia vô cùng nguy hiểm, tìm hiểu một chút biết thím bị bệnh, cho nên giúp thằng bé xách nước về, thím đừng lo lắng."

Nghe được là thanh niên trí thức trong thôn, Lý Thu Hồng nhẹ nhõm thở một hơi, không phải bởi vì thanh niên trí thức trong thôn tốt như vậy, mà nghĩ thanh niên trí thức sẽ không ăn hiếp một đứa bé. Hơn nữa, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư này bà biết, là thanh niên trí thức mới tới, là người rất chăm chỉ. Lý Thu Hồng: "Cảm ơn cháu, thanh niên trí thức Lâm.”

Lâm Dư Dư: "Đừng khách sáo, trước tiên cháu giúp thím đun một chút nước sôi, cho dù là bệnh gì, uống nước ấm cũng sẽ nhanh khỏi."

Lý Thu Hồng: "Thật là ngại quá."

Lâm Dư Dư đổ nước vào trong nồi, Tiểu Ôn Lễ đã châm lửa, cho củi vào bếp. Lâm Dư Dư thấy thế, không khỏi khen ngợi: "Tiểu Ôn Lễ, em biết nhóm lửa à? Thật lợi hại."

Tiểu Ôn Lễ nghe xong, khuôn mặt nhem nhuốc lúc này đã đỏ lên vì ngại, thằng bé thẹn thùng nói: "Em biết." Thằng bé có thể nhóm lửa.

Lâm Dư Dư đương nhiên không biết nhóm lửa, nhưng do có ký ức của nguyên chủ, cho nên vẫn lạ lẫm khi làm việc nhà, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn. Cô liếc nhìn ngọn lửa: "Chị vào thăm bà nội em một chút, em trông bếp, đừng để bỏng." Từ nhỏ Ôn Lễ đã xem người khác nhóm lửa, rất thuần thục, nên Lâm Dư Dư không lo lắng.

Tiểu Ôn Lễ ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Lâm Dư Dư đi vào trong phòng, một mùi ẩm mốc sộc vào mũi, bởi vì trời có chút tối, cho nên cô cũng không thể xem rõ ràng biểu cảm của Lý Hồng Thu, nhưng từ âm thanh ho khan dồn dập cô cũng có thể biết được, thân thể của bà rất kém.

Lâm Dư Dư học trung y, bởi vì mẹ sinh cô lúc tuổi đã lớn, cho nên cô học trung y để điều dưỡng thân thể của mẹ, cho dù chỉ học hai năm, nhưng trình độ cũng tốt hơn mấy bác sĩ bình thường ở đây, huống chi, cô học tập rất chăm chỉ, kiến thức học được trong hai năm không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa, cô còn chọn học các môn khác để lấy thêm kiến thức, kể cả ngoài giờ lên lớp, cô vẫn không ngừng học tập.

Ai cũng nói tình thương của mẹ rất vĩ đại, nhưng tình cảm của một người con đối với mẹ, cũng vô cùng to lớn. Lâm Dư Dư ngồi ở méo giường: "Thím, để có đồng ý để cháu bắt mạch cho thím không?”

Lý Thu Hồng sửng sốt: "A? Cháu muốn làm gì?" Tuy rằng hỏi như vậy, những vẫn vươn tay.

Cũng không phải bà tin y thuật Lâm Dư Dư, mà đó là phản ứng tự nhiên của Lý Thu Hồng, dù sao cũng chỉ là duỗi cái tay mà thôi.

Lâm Dư Dư xem mạch của bà: "Thím cảm mạo từ lâu rồi đi? Từ việc ho khan và hơi thở, cháu chẩn đoán đây là từ cảm mạo dẫn đến viêm phổi, nhiễm trùng đường hô hấp, trước tiên chưa biết mức độ nặng nhẹ thế nào, nhưng thím phải nhanh chóng trị liệu, nếu không viêm phổi sẽ trở nên nghiêm trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play