Ôn Sùng: "Em muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đấy."
Có những lời này của hắn, Lâm Dư Dư cảm thấy an tâm rồi."Chờ khi thu xếp xong mọi việc trong nhà, anh đón cha mẹ chồng đến đây đi, dù sao nơi này còn có một căn phòng dành cho khách, hai ông bà ở bên đó cũng rất cô đơn, mỗi ngày nhìn thấy cháu nội cùng cháu ngoại, bọn họ mới vui vẻ được chứ." Vốn dĩ cô lo Lý Thu Hồng và mẹ Ôn ở cùng một chỗ sẽ không được tự nhiên, rốt cuộc mẹ Ôn mới là người lớn chính quy, cô lo Lý Thu Hồng sẽ cảm thấy thân phận mình sẽ kém hơn người khác.
Nhưng, trải qua hơn một năm này, mẹ Ôn và Lý Thu Hồng cùng sinh hoạt ở thôn Phạm đã xuất hiện tình bạn, cô tin tưởng hai bà có thể vui vẻ sống cùng nhau, cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên. Hơn nữa, Lý Thu Hồng chỉ có một mình, nếu có cha Ôn mẹ Ôn dẫn bà đi đó đây một chút, khẳng định sẽ ngày càng tốt.
Ngày hôm sau, Ôn Sùng đi làm, mẹ Ôn và cha Ôn tự mình lại đây. Như Lâm Dư Dư đã nghĩ, bọn họ thật sự cảm thấy cô đơn, dù sao đi tới cũng không xa, hai vợ chồng già xem như tản bộ, liền đi tới bên này.
Mẹ Ôn: "Lần này lúc chúng ta trở về, cũng không đem theo quần áo gì, mẹ nghĩ hôm nay liền dẫn mọi người đi tòa bách hóa mua sắm đồ đạc đi."
Túi tiền của mọi người đều phình phình, cho nên khi nghe mẹ Ôn nói, đương nhiên đều cảm thấy có hứng thú.
Lâm Dư Dư: "Là nên đi mua một chút, cũng gần đến tết rồi, cần phải chuẩn bị đồ tết nữa." Vì thế, mẹ Ôn, Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dư dẫn theo Ôn Lễ đi công ty bách hóa, cha Ôn ở lại trong nhà cùng cháu nội nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ. Nga, cháu nội nhỏ còn híp mắt muốn ngủ.
Cháu nội nhỏ tên là Ôn Song Thành, tên ở nhà gọi là Ôn Tiểu Bảo. Sinh vào ngày 18 tháng 12 năm 1977. đúng vào lúc khôi phục kỳ thi đại học, sang năm lúc cậu nhóc có thể bò, cải cách sẽ mở ra, không thể không nói, mệnh thật tốt.
Tòa bách hóa của thủ đô có rất nhiều mặt hàng, cần cái gì có cái đó. Đối với Lâm Dư Dư mà nói, điều này cũng không có gì lạ lãm, nhưng với Lý Thu Hồng mà nói, xem như mở rộng tâm mắt. Tuy Lý Thu Hồng có chút câu nệ, nhưng cũng không tay chân làm loạn, không thể không nói, sống hơn một năm cùng mẹ Ôn vẫn đạt được hiệu quả không tồi. Rốt cuộc tầm nhìn của mẹ Ôn, có thể dẫn theo tâm mắt của Lý Thu Hồng ngày càng thoáng đạt, tăng trưởng kiến thức. Cho nên Lý Thu Hồng mới sẽ không rụt rè nữa.
Mùa đông ở thủ đô cũng lạnh, nhưng là tiết trời lạnh hanh khô, không giống như mùa đông ở thôn Phạm gia. Mùa đông ở thôn Phạm gia có chút ẩm ướt, lạnh đến tận xương. Dưới tình huống như vậy, Lâm Dư Dư đề nghị, phụ nữ lấy xinh đẹp" làm mục tiêu hàng đầu và quan trọng nhất, cho nên trước tiên ghé mua chút mỹ phẩm dưỡng da.
Bóp tiền của Lâm Dư Dư cất giấu rất nhiều phiếu, đây đều được cô tìm Thôi Mẫn, đám người bác Lý đổi trước khi cô tới đây, cho nên tới tòa bách hóa cũng không sợ không đủ phiếu.
Tòa bách hóa của thủ đô đương nhiên sẽ không thiếu kem dưỡng da, nếu không sao có thể gọi là thủ đô đâu? Bằng không chỉ có thể xem như là tòa bách hóa của huyện thành.
Mua xong kem dưỡng da, lại ghé sang chỗ bán quần áo. Nhân dân đều có một tư tưởng truyền thống, ăn tết, đương nhiên là phải mặc quần áo mới.
Có lẽ là bởi vì sắp đến tết, hơn nữa đã khôi phục kỳ thi đại học, thế cục của quốc gia bắt đầu thay đổi, cho nên kiểu dáng quần áo ở tòa bách hóa cũng nhiều hơn và đẹp hơn năm trước.
Lâm Dư Dư nhìn trúng hai cái áo bông có hoa văn màu xanh biển, liền nói với người phục vụ: "Giúp tôi lấy hai cái áo đó lại đây xem một chút."
Người phục vụ đều là người có ánh mắt khá tốt, vừa thấy đoàn người Lâm Dư Dư đều tương đối tinh thần sáng sủa, lại xem khí chất trên người bọn họ, cũng biết đều là người có điều kiện tốt, cho nên động tác lấy quần áo cũng không chậm."Mời ngài xem."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT