Mấy năm nay thôn Phạm gia trở nên tốt hơn, mọi người đều nhìn thấy. thôn Phạm gia phát triển rất nhanh, có thể nói đại đội phát triển nhanh nhất trong các huyện phía dưới, không gì sánh nổi.

Lúc cán bộ công xã tới tham gia tiệc cơ động, cũng cảm thấy vô cùng vinh dự.

Tiệc cơ động qua đi, Trân Hà và Trương Cao An trộm đưa một ít đồ vật tới chỗ Lâm Dư Dư. Trong lòng hiểu rõ nên không nói, cảm ơn việc cô báo cho họ chuyện thi đại học.

Trương Cao An: "Tôi và vợ sắp trở về thành phố. Hai người có dự định gì?"

Trần Hà: "Năm nay, chúng tôi về nhà mẹ đẻ ăn tết." Vì cô là con dâu bản địa, không tính là thanh niên trí thức nên phải về nhà mẹ đẻ viết thư giới thiệu, thuận tiện hơn thanh niên trí thức. Với lại Phạm Quốc Đống là công nhân, xem như có điều kiện tốt ở thời đại này, bụng cô còn tranh thủ sinh hai đứa nhỏ nên mẹ chồng trong nhà cũng coi trọng con dâu như cô. Cho nên mỗi lần về nhà mẹ đẻ, người trong nhà mẹ đẻ đều rất hoan nghênh cô. Lần này về nhà mẹ đẻ ăn tết, chủ yếu là vì cô thi đậu đại học, muốn nói tin tức tốt này với nhà mẹ đẻ.

Lâm Dư Dư: "Chúng tôi tới thủ đô ăn tết." Với lại, vận mệnh thực thần kỳ vì bị cô ảnh hưởng nên vận mệnh của mọi người đều phát triển theo chiều hướng tốt. Duy nhất... Lâm Yến. Nếu cô không tới thì chuyện năm đó của Lâm Yến sẽ không xảy ra. Đương nhiên, Lâm Dư Dư không thấy chuyện này có quan hệ gì tới mình. Dù sao, Lâm Yến tự mình lựa chọn tới gần Phạm Lan Hoa.

Mà nữ phụ ban đầu Trần Kiều, sau khi gả cho Trương Cao An thì vận mệnh cũng thay đổi và cô ấy có cuộc sống không tệ với Trương Cao An. Đến nỗi, Đàm Thanh luôn gây rối với Phạm Cường cũng tránh được vận mệnh ban đầu, tốt hơn so với trước đây.

Như vậy, hình như chỉ có Lâm Yến chịu bi kịch. Trương Cao An: "Vậy sau này trời nam đất bắc từng người tách ra, cũng không biết sau này thế nào. Mọi người tính bán căn nhà ở đây?"

Trần Hà: "Nhà tôi ở chỗ này, không có khả năng bán đi."

Lâm Dư Dư: "Tôi cũng sẽ không bán đi. Lỡ bên ngoài không có chỗ đặt chân, nơi này vẫn còn một chỗ để ở."

Trương Cao An vừa nghe cũng thấy đúng: "Chúng tôi cũng không bán. Sau khi trở về thành phố, nếu chúng tôi không muốn ở đó, chúng tôi có thể trở về trong kỳ nghỉ. Hơn nữa, nơi này còn chia tiền."

Đây cũng là đạo lý.

Chờ họ rời đi, Lâm Dư Dư nói với Lưu Á Cầm: "Mẹ kêu Chương Long chay đi mời thư ký tới đây." Tuy cô còn đang ở cữ nhưng thời tiết lạnh, không thích đi ra ngoài. Đi ra ngoài rồi trở về, sợ khí lạnh trên cơ thể truyền lên người đứa nhỏ.

Lưu Á Cầm: "A."

Nhà Chương Long ở kế bên nên không mất nhiều thời gian thì Chương Long mang theo thư ký tới.

Thư ký: "Bác sĩ Lâm, nghe con rể nói cô tìm tôi?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy. Tôi muốn thương lượng một chuyện với thư ký. Chúng ta là người thân, tôi liền nói thẳng."

Thư ký: "Cô nói thẳng."

Lâm Dư Dư: "Tôi sắp phải rời khỏi thôn Phạm gia nên không biết khi nào mới trở về lần nữa. Tôi đang nắm một nửa cổ phần của xưởng rượu, không biết thư ký có hứng thú muốn lấy nó không."

Thư ký chấn động. Thời điểm lúc mới bắt đầu, rượu nho của Lâm Dư Dư được bán với 200 tới 300 đồng, đuổi kịp tiền lương một năm bình thường công nhân. Tuy nhiên, mấy năm nay, mỗi năm nhiều hơn một nghìn là vì xây dựng thêm khu trồng nhỏ, còn có cam đóng hộp và kẹo cam. Tất cả đều do bác sĩ Lâm cung cấp biện pháp nên cô được chia thêm hoa hồng của cam đóng hộp và rượu nho. Mỗi năm lên tới hai nghìn, thật sự làm người ta đố kí.

Chương Long vừa nghe cũng thấy ngoài ý muốn, chị anh muốn chuyển nghề nghiệp kiếm tiền cho cha vợ anh.

Thư ký: "Tôi khẳng định tình nguyện lấy nó. Không biết bao nhiêu tiền?"

Lâm Dư Dư: "5000." Hai năm rưỡi thu vào 5000 nhưng thật ra không cần tới hai năm. Bởi vì sang năm cải cách mở ra, đồ vật liền thay đổi nên lúc đó kiêm càng nhiều tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play