Ở điểm này, Lâm Dư Dư cũng suy nghĩ giống hắn: "Được, tới lúc đó chúng ta ở khách sạn?”

Ôn Sùng: "Ở tại bệnh viện, anh sẽ chuẩn bị tốt."

Lâm Dư Dư: "Được." Ôn Sùng sẽ chuẩn bị, cô đương nhiên không cần lo lắng.

Về đến nhà, Lâm Dư Dư nói chuyện này với mọi người. Mẹ Ôn và mọi người nghe xong, thầm yên lòng.

Trong nháy mắt, ngày 9 tháng 12 tới. Chiều ngày hôm nay, Ôn Sùng đầy mệt mỏi đi tới. Xe mới đến cửa thôn Phạm gia, anh liền thấy Lâm Dư Dư mang bụng to tản bộ bên kia. Anh vội vàng dừng xe lại: "Dư Dư."

Xe tới, Lâm Dư Dư tự nhiên cũng thấy được. Cô thấy Ôn Sùng xuống xe thì liền đi tới. Ôn Sùng: "Đừng nhúc nhích. Anh sẽ qua đó."

Lâm Dư Dư rất muốn ném ánh mắt xem thường anh: "Đừng như yêu quái nhỏ sợ hãi. Không có việc gì."

Ôn Sùng: "Bụng em to rồi, còn muốn tới đón anh? Nên nghỉ ngơi ở nhà." Anh khẩn trương không phải vì đứa nhỏ trong bụng Lâm Dư Dư mà là Lâm Dư Dư. Hắn hơi sợ hãi nhìn cái bụng to kia. Trong lúc làm nhiệm vụ, dù Ôn Sùng bị kẻ thù vây quanh thì anh vẫn không sợ hãi, còn có thể giết thành một đường máu nhưng khi nhìn dáng vẻ này của vợ, anh cảm thấy hai chân hơi mềm. Là thật sự mâm!

Lâm Dư Dư thầm nghĩ, mỗi ngày cô đều đi bộ một chút, căn bản không phải tới đón anh. Nhưng không thể phủ nhận là khi biết anh sẽ về hôm nay, cô cố ý tới chờ anh."Em nhớ anh nên tới đón anh." Nói lời đàn ông thích nghe.

Ôn Sùng nghe xong, trong lòng ấm áp."Ngày mai bắt đầu thi, hôm nay chúng ta lên huyện. Anh mới đặt nhà khách, buổi tối có thể ngủ qua đêm ở nhà khách. Ngày mai cũng thuận tiện lên chỗ thi." Lâm Dư Dư: "Tốt."

Hai người trở về nhà, Mẹ Ôn nhìn con trai đã trở lại thì nói với giọng ghét bỏ: "Đứa nhỏ trong bụng vợ con sắp rơi xuống đất thì con mới tới." Tuy rằng biết con trai bất đắc dĩ nhưng bà không quản được miệng mình, oán giận nói.

Ôn Sùng: "Là con không đúng, con xin lỗi hai người." Với lại, anh gửi không ít đồ trong 9 tháng, còn điều chỉnh tâm trạng trở thành một người cha tốt. Chỉ khi nhìn bụng Lâm Dư Dư, anh mới có cảm giác bó tay. Trong 9 tháng, mẹ Ôn thường xuyên gọi điện báo cho anh, bao gồm thời gian Lâm Dư Dư mang thai, thai động lân đầu tiên. Anh nhớ rõ từng chỉ tiết, trong 9 tháng đó, anh cũng thấy khó chịu như Lâm Dư Dư. Cả người đều hốc hác vì sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mẹ Ôn: "Sau này con phải đối xử tốt với vợ mình."

Ôn Sùng: "Con biết rồi."

Lâm Dư Dư không nói gì trong lúc mẹ Ôn dạy dỗ Ôn Sùng, mẹ chồng dạy dỗ chồng vì cô thì cô nói gì?

Ôn Sùng: "Mẹ, chúng ta ăn cơm chiều xong liền lên huyện. Buổi tối ở nhà khách, ngày mai Dư Dư không cần dậy sớm chạy từ thôn lên huyện."

Mẹ Ôn vừa nghe, cảm thấy lời này cũng đúng: "Mẹ cùng đi với con, chăm sóc tốt cho Dư Dư."

Ôn Sùng: "Con cũng là nghĩ như vậy."

Chờ ăn cơm chiều xong, Ôn Sùng, Lâm Dư Dư, Mẹ Ôn, Lưu Á Cầm và Chương Long tiễn Ôn Sùng ngồi vào chiếc xe đã đưa mình tới hôm nay lên huyện.

Ngày hôm sau

Sáng sớm tỉnh mơ, trước cửa trường cấp 3 đứng đầy người. Có học sinh tham gia thi đại học, có người thân của học sinh chờ bên ngoài nhưng mặc kệ là thế nào, không có một phụ nữ mang thai như Lâm Dư Dư. Mặc kệ là tới thi đại học, hay là đi cùng thì đều không có phụ nữ mang thai. Cho nên Lâm Dư Dư xuất hiện được vô số người chú ý.

"Đây là tới cùng đàn ông tham gia thi đại học? Thai phụ cân phải chú ý, hôm nay có rất nhiều người."

"Còn không phải sao. Người trong nhà không cẩn thận, nên ngăn cản thai phụ tới."

Thật ra, người khác không có ý xấu, vừa nhìn bụng liên biết Lâm Dư Dư sắp sinh. Chỉ cần là người trong nhà quan tâm thì họ sẽ không cho cô tới.

Nhưng tình huống của Lâm Dư Dư không giống mọi người nghĩ.

Lâm Dư Dư: "Là tôi muốn tham gia thi đại học. Mẹ, mẹ chồng và chồng tôi đều theo tôi tới đây."

Người khác vừa nghe liền kêu má nó. Bụng to rồi mà còn muốn tham gia thi đại học, đây không phải... không phải cái gì. Mọi người chỉ nghĩ trong lòng, sẽ không nói ra.

Nhưng mà cũng có người nhìn không được, như mấy người trọng nam khinh nữ.

"Cô gái nhỏ này, sao lại làm vậy. Bụng đã to rồi thì không phải nên suy xét tới đứa trẻ trong bụng?”

"Đúng vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

"A, cô gái nhỏ bây giờ thật không ngoan ngoãn hiểu chuyện."

"Đúng vậy. Con gái tham gia thi đại học chi? Còn không bằng ở nhà chăm sóc hầu hạ trưởng bối."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play