Lưu Á Cầm: "Các con đến đây, chắc cũng đã đến chỗ cha con đúng không?"
Lâm Dư Dư: "Còn chưa đi, chờ một lát rồi đi."
Lưu Á Cầm: "Cha con đúng là không có lương tâm, mấy năm nay cũng không có hỏi thăm về con, coi như dù ông ta không biết con xuống nông thôn hay đi đâu, cũng có thể tới hỏi mẹ, cũng có thể đi hỏi chỉ ủy, nhưng ông ta cái gì cũng không hỏi... Nhưng dù sao ông ta cũng là cha con, con vẫn cần khách sáo với ông ta một chút." Cho dù nói như thế nào thì cũng vẫn là cha con, nếu làm lớn chuyện, con gái vẫn bị thua thiệt. Có điều, Lưu Á Cầm cũng không muốn con gái ở chung hòa hợp với Lâm gia, nếu như hòa hợp, sẽ tiện nghi cho một nhà bọn họ, bà cũng không nguyện ý.
Lâm Dư Dư: "Con hiểu." Mấy năm này, cô đúng là không nhận được thư của Lâm gia, cho nên thật sự là một chút tình cảm cũng không có.
Lưu Á Cầm: "Có điều, lúc con vừa xuống nông thôn, bà con có đến hỏi mẹ, biết con xuống nông thôn, bà ấy cũng không nói gì, cũng không hỏi địa chỉ."
Lâm Dư Dư: "Không sao, con có mẹ quan tâm là đủ rồi."
Trong lòng Lưu Á Cầm vui sướng: "Mẹ chỉ có một đứa con gái, đương nhiên mẹ muốn con sống tốt." Bà đối xử tốt với con gái không phải bởi vì đời này bà chỉ có một đứa con gái, mà bởi vì đây là con gái của bà. Nhưng, nuôi con dưỡng già câu này cũng là thật. Bà cũng chỉ có một đứa con gái, bà cũng muốn con gái dưỡng già mình, thế nhưng lại sợ nhà chồng con gái không đồng ý, sẽ khiến con gặp phiên phức. Bây giờ con gái của nhà, có nhiều tiên riêng như vậy, bà cũng không còn lo lắng.
Nói khó nghe, con gái dùng tiền riêng, dùng tiền của mình nuôi bà, nhà chồng có thể nói cái gì?
Hơn nữa, từ khi con gái làm bác sĩ, mỗi năm lại gửi tới nhiều đồ như vậy, Lưu Á Cầm liên cảm thấy không lo lắng.
Ôn Sùng: "Mẹ tốt với Dư Dư, Dư Dư chăm sóc mẹ, đây chính là chuyện hiển nhiên."
Lưu Á Cầm nghe con rể chủ động nói sẽ dưỡng lão bà, lại càng thêm hài lòng về người con rể này.
Lưu Á Cầm: "Mẹ à, có tiền riêng của mình, không cần Dư Dư dưỡng già, chỉ cần hai con cố gắng sống tốt, mẹ cũng không có yêu cầu khác." Lời nói cũng cần chú ý, bà không muốn lưu lại ấn tượng xấu với con rể, dù sao tương lai người chịu khổ vẫn là con gái.
Ôn Sùng: "Cho dù mẹ có tiền riêng, chúng con cũng cần phải dưỡng lão mẹ. Mẹ có tiền là của mẹ, chúng con hiếu thuận là chuyện của chúng con."
Lưu Á Cầm cười híp mắt: "Con đứa nhỏ này, sao lại hiểu chuyện như vậy."
Lâm Dư Dư: "Quả nhiên, mẹ vợ và con rể, mới là tình nhân kiếp trước.
Lưu Á Cầm: "Lần này các con về, là qua Tết mới đi?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, ăn Tết với mẹ."
Ôn Sùng: "Thật ra con nghĩ, sang năm sau, mẹ có thể đi đến thôn Phạm với Dư Dư."
Lưu Á Cầm: "Cái gì?"
Lâm Dư Dư: "Con thấy như vậy cũng tốt. Mẹ, ba mẹ chồng cũng đang ở thôn Phạm, cả đời bọn họ làm ở sở nghiên cứu của quốc gia, mười năm nay, bị phân đến một địa phương hẻo lánh, thân thể không được chăm sóc tốt, bọn họ cũng rất thích nông thôn, thư thái, không có nhiều phiên phức. Cho nên con nghĩ, năm sau mẹ cùng con đi đến đó ít ngày, cùng mẹ chồng con đi khắp nơi, như vậy mẹ cũng có thể yên tâm hơn. Mẹ thấy thế nào?"
Lưu Á Cầm nghe như vậy cũng có chút động tâm, bà biết con gái cũng có nhà ở nông thôn, cho nên không lo không có chỗ ở. Lâm Dư Dư: "Con với Chương Long ở ngay cạnh nhau, mẹ còn có tể đi thăm Chương Long, như vậy chú Chương cũng có thể yên tâm."
Lưu Á Cầm: "Đợi buổi tối chú Chương con về, mẹ sẽ thương lượng với ông ấy."
Lâm Dư Dư: "Được, nhưng mà con biết, chú Chương ngưỡng mộ mẹ, nhất định sẽ nghe lời mẹ."
Lưu Á Cầm: "Đó cũng là con kiếm mặt mũi cho mẹ." Ai nói chỉ có con trai mới có thể giúp mẹ có mặt mũi? Con gái cũng có thể.
Lâm Dư Dư cười cười: "Mẹ, mau đến nhìn đồ con mang đến, những thứ này đều là do con rể của mẹ mua."
Lưu Á Cầm: "Các con đến là mẹ vui rồi, còn mau đồ làm gì?" dù nói như vậy, nhưng tốc độ bóc đồ cũng không chậm.đây là quân áo... Còn có giày da, a nha, mẹ tuổi này rồi con đi giày da làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT