Lâm Dư Dư: "Chúng tôi cũng mới đăng ký kết hôn, mà chuyện này cũng cần thuận theo tự nhiên." Cô cũng không nghĩ đến chuyện không có con, cũng không định cố ý mang thai, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Có điều, bây giờ không phải là lúc có con, nếu như sang năm thi đại học mà có thai thì gặp phiền phức rồi.
Thấy Lâm Dư Dư nói thuận theo tự nhiên, Ôn Sùng liền biết, cô không bài xích chuyện sinh con.
Đêm nay thôn Phạm rất náo nhiệt, so với tết những năm trước còn náo nhiệt hơn. Mặc dù ba tháng trước, nhà Lâm Dư Dư đã có TV, nhưng của riêng và đại đội đương nhiên khác biệt. Đồ riêng khiến mọi người ao ước, còn TV của đại đội, những người dân trong thôn đều cảm thấy rất kiêu ngạo.
Lâm Dư Dư mang theo Ôn Sùng vào ngồi ở hội trường một lát:"Sao vậy? Có phải không quen không?”
Ôn Sùng: "Tôi cũng không phải đến thôn Phạm gia lần đầu, sao lại không quen? Mặc dù nơi này không phồn hoa như ở thành thị, nhưng buổi tối, ở thành phố còn không náo nhiệt bằng ở thôn Phạm gia. Nhìn bọn họ, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tự tại." Trong thành phố giống như lao tù, đem bản thân kéo căng. Mà trong làng lại vô cùng rộng lớn, khiến người ta tự do tự tại, vô cùng nhẹ nhõm.
Lâm Dư Dư: "Sau này nếu ở thành phố cảm thấy mệt mỏi, đều có thể trở về chỗ này."
Ôn Sùng: "Em nói đúng."
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đã dậy, hôm nay bọn họ muốn ngồi xe lửa đến thành phố X, xe lửa đi sớm, 6 giờ sáng đã đi, cho nên bọn họ dậy rất sớm.
Ăn điểm tâm xong, bọn họ ngồi xe bò của Phạm A Ngưu đi đến nhà ga. Trời vẫn tối, cũng may đường đi của thôn Phạm rộng. Đến nhà ga, đại khái khoảng năm giờ rưỡi, bên trong nhà ga cũng rất nhiều người, những người đi xe lửa ở đây không ít, nhưng nếu so sáng, vẫn ít hơn một chút.
Ôn Sùng: "Tựa lên vai tôi nghỉ ngơi một lúc đi, chờ đến khi đến giờ tôi gọi em."
Lâm Dư Dư: "Mệt mỏi cũng là do anh hại." Tối hôm qua dường như người này ăn phải thuốc kích thích, mặc dù cô cũng rất hưng phấn, nhưng... Dù sao cũng đều là lỗi của anh.
Ôn Sùng nhận sai: "Là tôi không tốt, hôm nay tôi cam đoan sẽ không động vào em." Dù sao cũng tách ra hơn hai tháng, anh lại đã hưởng qua tư vị trên người nữ nhân, cho nên hôm qua tình thú không khỏi quá cao.
Lâm Dư Dư: "Anh cũng đừng có chơi trò viết chữ với tôi, ai không biết tối hôm nay ở trên xe lửa?"
Ôn Sùng: "Bị em phát hiện rồi sao?"
Lâm Dư Dư: "Tôi cũng không phải đồ ngốc."
Ôn Sùng chỉ cười cười, lúc phụ nữ tức giận, trầm mặc là cách ứng phó tốt nhất.
Rất nhanh đến 6 giờ, hành khách bắt đầu lên xe lửa. Sau khi lên xe, Lâm Dư Dư liền nằm xuống ngủ tiếp, hôm qua lúc ngủ được đã hơn mười hai giờ, hôm nay hơn hai giờ sáng đã phải dậy, thật mệt mỏi.
Từ trong huyện X đến thành phố, buổi sáng sáu giờ lên xe, hơn mười giờ ngày thứ hai đã đến. Cũng mau Lâm gia ở trong thành phố, mà không phải ở huyện hay thị trấn, nên không phải đổi xe.
Trước khi đến Lâm Dư Dư cũng không nói cho Lưu Á Cầm, vì muốn cho bà một bất ngờ.
Xưởng máy móc thuộc khu tập thể nhà Lâm Dư Dư: "Chính là chỗ này."
Chương gia ở nhà ngang, Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng xuống dưới lầu, rất nhiều người nhìn thấy, bởi vì bây giờ là giữa trưa, có người còn ở tại nhà ăn ăn cơm, có ít người phơi nắng. Mà lại là sau tết, cho nên người cũng nhiều hơn bình thường.
"Đây là ai vậy?”
"Tới thăm, là khách nhà ai nhỉ?"
"Nhìn qua giống như vậy, còn mang theo đồ."
Lưu Á Cầm cũng đang phơi nắng, nghe được tiếng nói chuyện, bà hiếu kì quay đầu lại nhì.
Quay lại nhìn một cái, nhìn lại, rốt cuộc không tin nổi, Lưu Á Cầm bỗng nhiên đứng dậy.
"Á Cầm, bà làm gì vậy?"
Lưu Á Cầm dường như không nghe được tiếng nói xung quanh, bà có chút khẩn trương, kích động nhìn Lâm Dư Dư: "Dư Dư?". Cô gái cao gầy xinh đẹp trước mắt, nhìn qua lại giống khí chất của con gái của một gia đình giàu có, cho nên Lưu Á Cầm có chút không dám nhận. Thế nhưng là, làm mẹ, cho dù con gái có biến thành cái dạng gì, trong vô số người luôn có thể nhận ra con gái của mình đầu tiên, cho nên cho dù Lâm Dư Dư có thay đổi lớn như thế nào, Lưu Á Cầm vẫn cảm thấy, cô gái này rất giống con gái của bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT