"Đương nhiên rồi, bây giờ mấy cô gái ở ngoài kia đều muốn gả vào trong đại đội chúng ta, có tiên, đồng chí nữ còn có thể đi xưởng rượu."
"Đồng chí nam ở đại đội chúng ta chưa bao giờ khi dễ đồng chí nữ, nhìn mấy đại đội khác, mấy đồng chí nữ thật tội nghiệp."
"Cái hòm đen này là cái gì?"
Thanh niên: “Cái này là radio."
"Đại đội trưởng đến."
"Bí thư đến"
Nhóm đại đội trưởng cùng bí thư hôm nay vô cùng có mặt mũi, đại đội có quạt điện, TV, radio, tâm tình bọn họ cũng vô cùng vui mừng. Chờ đến cuối năm tổ chức họp ở công xã, đại đội bọn họ không chừng lại được biểu dương.
Đại đội trưởng còn kiêu ngạo nghĩ, mỗi năm đều được biểu dương, đã thành thói quen. Hơn nữa, bọn họ mỗi năm đều được chọn là đại đội văn minh, bây giờ trong đại đội đã có mấy người làm công nhân ở bên ngoài, phần vinh quang này đương nhiên vô cùng đáng kiêu ngạo.
Năm thứ nhất được chọn là đại đội văn minh, là do năm đó Phạm Quốc Đồng đã cứu người.
Năm thứ hai được chọn là đại đội văn minh, là bởi vì các hạng mục trong thôn đều phát triển hơn chế độ.
Năm thứ ba là do trong thôn xây dựng đường cái... Sau đó một năm, thẳng đến năm nay, đoán chừng đại đội văn minh lại là bọn họ. Đại đội trưởng nghĩ lại mấy năm này, hốc mắt có chút đỏ, ông ta cảm thấy đại đội bọn họ rất may mắn, phát triển tốt hơn các đại đội khác, bây giờ nhà trong đại đội họ càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều có nhà ở, một hộ lại một hộ, trước kia đại đội mới có hơn năm mươi hộ, bây giờ đã thành hai trăm hộ, bởi vì trước kia mọi người không muốn phân nhà, bây giờ lại mong ngóng trưởng thành kết hôn, sau đó phân nhà.
Mỗi nhà nuôi gà, vịt, heo, lấy trứng đều bồi bổ sức khỏe, không còn để cung tiêu xã thu mua, bởi vì mọi người có tiên, không thiếu tiền.
Địa vị của phụ nữ cao hơn, các cô đến nhà máy rượu kiếm tiền, là một nguồn kinh tế cho gia đình, các đồng chí nam hiểu được việc quan tâm, chăm sóc vợ con trong nhà. Tất cả đều đang phát triển theo hướng rất tốt đẹp....
Lâm Dư Dư thu dọn đồ của Ôn Sùng. Nhà cô có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai căn phòng lớn, một căn phòng nhỏ (phòng sách). Bây giờ, phòng ngủ chính là phòng của cô, phòng khách để cha Ôn và mẹ Ôn ở, phòng sách là Ôn Lễ ở. Trước khi cha Ôn và mẹ Ôn đến, Lâm Dư Dư để phòng khách cho Lý Thu Hồng, nhưng Lý Thu Hồng không đến, bà đã ở căn nhà của mình cả đời, nơi đó lưu giữ rất nhiều ký ức của bà, cho nên là đã quen ở đó.
Lý Thu Hồng không đến, Lâm Dư Dư liền để Ôn Lễ về Lý gia sống cùng bà, nhưng Lý Thu Hồng lại đưa Ôn Lễ về, nơi này của bà hoàn cảnh không tốt, Lý Thu Hồng không muốn để cháu trai ở.
Hai người tách ra, đương nhiên cũng ăn riêng, nhưng tách nhà và chỗ ăn nhưng vẫn không có khác biệt nhiều, Lâm Dư Dư có cá, thịt, đều sẽ cầm một bát mang đến.
Lâm Dư Dư: "Anh mua thật nhiều thuốc lá a." Lần trước đi thủ đô, cô đã mua những thứ cần mua, không nghĩ tới lần này Ôn Sùng lại mua không ít. Chẳng qua cũng may là diện tích phòng bếp nhà họ lớn, còn có một phòng chứa đồ chuyên để chứa thóc, dù diện tích nhỏ, nhưng có thể để trữ đồ.
Ôn Sùng: "Chú Chương và cha vợ chắc hẳn sẽ thích thuốc lá." Nên anh cũng mua thêm một ít thuốc lá.
Lâm Dư Dư: “Cũng đúng."
Ôn Sùng: "Tôi định mua vé sáng ngày mai, nếu như gấp tôi còn định đi một lần nữa." Trong thôn Phạm đã lắp điện thoại, vẫn rất thuận tiện.
Lâm Dư Dư: "Ngày mai liền đi, ngày mai đã 25, nếu như ở đó không vui, chúng ta có thể nhanh chóng trở về đón Tết."
Ôn Sùng dở khóc dở cười:"Em đoán mò cái gì?"
Lâm Dư Dư: "Chuẩn bị tâm lý. Mẹ tôi bên kia không có việc gì, ở chung rất tốt. Cha tôi thì không biết, những năm nay bọn họ cũng không viết thư cho tôi. Chẳng qua trước khi xuống nông thôn, bọn họ cũng không hề có lỗi với tôi, mặc dù nhà tôi trọng nam khinh nữ, nhưng cũng bởi vì tôi là con gái đầu, cho nên cũng không đối xử với tôi quá tệ, chỉ phí ăn mặc các thứ, không có bạc đãi tôi. Chỉ là trước khi xuống nông thôn, mẹ kế muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, bà ta nói với cha tôi, muốn cho tôi cưới người kia, người đàn ông kia là xưởng trưởng trong xưởng, dù sao cũng là quản lý, ông ta có một người vợ nhưng đã chết, không có con, cho nên muốn cưới một người khác, đồng thời sẽ cho 500 tệ, mẹ kế của tôi động tâm, cho nên nói với cha tôi, cha tôi cũng đồng ý, sau khi tôi nghe trộm được, liên chạy đi tìm mẹ tôi, sau đó mẹ tôi để tôi xuống nông thôn. Mẹ tôi là một người mẹ tốt, chỉ là lúc đó, tính cách bà ấy có chút yếu đuối, mà tuổi tôi cũng nhỏ, mẹ tôi lại không làm chủ Lâm gia, bà ấy cảm thấy tôi xuống nông thôn mới an toàn, không có người quản tôi, mà chính bà cũng có thể làm chút việc, có thể chi viện cho tôi." Nói đến đây, người Lâm gia thật sự không hề có lỗi với bản thân nguyên chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT