Tiên Cúc Phân: "Cũng không phải, nếu mẹ không phải là người sáng suốt, năm đó sao lại khiến Quốc Đồng cưới con."

Chuyện giống như vậy, cũng xảy ra ở nhà Trương Cao An. Sau khi Trần Kiều gả cho Trương Cao An, cũng khá thoải mái. Việc làm cũng khá nhẹ nhàng, mỗi năm mệt nhất là mấy tháng ở xưởng rượu, nhưng mấy tháng đó tiền lương cao, cho dù mệt, cô ta cũng cam tâm tình nguyện, cắn răng một cái liền xong. Hơn nữa, cô ta cùng Trương Cao An cũng góp vốn, còn có tiên chia ở vườn trái cây, cho nên mấy năm nay, cô ta thật sự vui vẻ.

Bây giờ nghe được tin kì thi đại học có khả năng khôi phục, cô ta càng thêm vui mừng. Chờ sau khi cô ta cùng Trương Cao An thi đại học, cùng nhau vào đại học, đương nhiên hộ khẩu sẽ không thay đổi bởi vì nơi này còn có vườn trái cây, cho nên chuyển hộ khẩu làm gì?

Lúc này, Trần Kiều cảm thấy chính mình càng hạnh phúc hơn so với Đàm Thanh, nếu giống Trân Hà và Đàm Thanh gả cho người địa phương, về sau lúc khôi phục thi đại học, bọn họ phải làm sao? Chồng là người nhà quê, nói ra cũng khó nghe, không giống cô ta, cô ta cùng chồng đều là thanh niên trí thức, đều là người thành phố, về sau sẽ cùng nhau đi.

Đến nỗi sẽ đem chuyện thi đại học nói ra? Đương nhiên là không. Cô ta nghĩ giống như Tiền Cúc Phân, mong người khác không biết được chuyện này, về sau hai vợ chồng bọn họ thi đậu đại học, đó là chuyện vinh quang thế nào, chỉ nghĩ đến đó, cô ta liền có thể cười ra tiếng.

Không thể không nói, Tiền Cúc Phân và Trần Kiều đều đáng tin cậy vì ích kỷ. Nhưng loại chuyện ích kỷ này, lại khiến người ta dở khóc dở cười.

Rất nhanh, tới cuối tháng 11, trong thôn đã xảy ra một chuyện lớn, có một chiếc xe quân sự tới, đem nam chính Tiền Liệt cùng ông ngoại anh ta đưa đi. Chuyện giữa Tiền Liệt cùng Lâm Yến, Lâm Dư Dư chưa từng hỏi, nhưng sau khi ông ngoại Tiền Liệt đi một lúc, có người trong thôn liền dần dần hiểu ra, những "phần tử xấu" đó xuống nông thôn bị coi trọng, tuy rằng người thôn Phạm gia chưa từng khi dễ bọn họ, nhưng cũng không tiếp cận, nhưng sau khi ông cháu Tiền Liệt rời khỏi đó, bọn họ đối với "phần tử xấu" thân cận hơn, thái độ cũng tốt hơn.

Cũng vì vậy, Dư Văn Khánh cùng Lương Sơn Khải bắt đầu quang minh chính đại tới nhà Lâm Dư Dư ăn cơm. Có đôi khi cùng cha Ôn uống rượu nho, cuộc sống này thật đúng là không thiếu gì.

Cuộc sống như vậy cho đến cuối năm, lại một chiếc máy kéo đi vào thôn Phạm.

Ôn Lễ cùng bạn đang ở tiểu công viên chơi, nhìn thấy xe kéo tới, thằng bé liền chạy qua.

Các bạn học: "Ôn Lễ, cậ đi đâu đấy?"

Ôn Lễ: "Dượng tớ tới. Nói xong thằng bé phất tay hướng về phía máy kéo,"Dượng, cậu." Dượng là gọi Ôn Sùng, cậu là gọi Ôn Hiền.

Máy kéo dừng lại ở cửa thôn, Ôn Sùng hỏi Ôn Lễ: "Muốn lên không? Dượng mang rất nhiều đồ vê?"

Ôn Lễ: "Có thể để cả bạn con lên sao? Bọn họ đều chưa từng ngồi xe."

Ôn Sùng: "Được."

Ôn Lễ nói với các bạn nhỏ phía sau: "Mau tới ngồi máy kéo."

Vì thế, mười mấy đứa trẻ ngồi lên máy kéo, đi thẳng đến nhà Lâm Dư Dư.

Máy kéo dừng lại ở cửa nhà Lâm Dư Dư, mẹ Ôn vừa chạy ra thấy con trai: "Con cuối cùng cũng tới, nếu không tới liền không kịp đến nhà Dư Dư gặp mẹ vợ con."

Đúng vậy, Tết năm nay, bọn họ phải vê quê Lâm Dư Dư, gặp bố mẹ vợ.

Ôn Sùng: "Tới kịp."

Ôn Lễ: "Bà ngoại, con đi gọi cô." Lâm Dư Dư ở trạm y tế, không ở nhà. Mẹ Ôn: "Ai. Con chạy chậm một chút."

Ôn Sùng: "Nói với cô con, thôn ủy muốn TV và quạt điện dượng đã mang đến, bảo cô con gọi người đến lấy."

Ôn Lễ: "Vâng.", sau đó giống trái bóng, rất nhanh đã chạy đi.

Lâm Dư Dư ở trạm y tế đọc sách, trạm y tế đã giao cho Dư Văn Khánh, y thuật của ông ấy cao hơn Lâm Dư Dư, có ông ấy ở, cũng không cần có Lâm Dư Dư.

Ôn Lễ: "Cô, dượng đã về... Cô, dượng đã về..." Lâm Dư Dư từ sở vệ sinh ra nói: "Dượng con vê thì về, con đừng chạy nhanh như vậy, ngã sẽ đau."

Ôn Lễ vui vẻ nói: "Dượng mang TY, quạt điện, còn rất nhiều đồ vật. Dượng nói đồ vật trong thôn đã mang đến, cô đi gọi mọi người đến mang đi."

Lâm Dư Dư: "Đã biết, con đi về trước đi, cô đi gọi người tới."

Ôn Lễ: "Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play