Ở niên đại này giấy kết hôn rất thú vị, không phải quyển sổ màu hồng như sau này, mà chỉ là một trang giấy, chỉ là trang giấy này đặc biệt hơn trang giấy bình thường một chút. Bên trái giấy kết hôn trích lời nói của chủ tịch, bên phải mới là giấy kết hôn, mặt trên của bên phải là năm ngôi sao đỏ, ở dưới viết ba chữ màu đỏ giấy kết hôn. Rõ ràng chỉ là một tờ giấy kết hôn vô cùng đơn giản, nhưng đột nhiên lại khiến người ta cảm thấy rất thần thánh.
Ôn Sùng: "Đẹp sao?" Thấy Lâm Dư Dư vẫn luôn xem tờ giấy kết hôn, anh tò mò hỏi.
Lâm Dư Dư: "Rất ý nghĩa, lần đầu tiên tôi nhìn giấy kết hôn như vậy."
Ôn Sùng: "May là lần đầu tiên em nhìn thấy." Cho dù không có tình cảm, cũng không có người đàn ông không thích vợ đã từng kết hôn, huống chi, Ôn Sùng cũng có hảo cảm với Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư đương nhiên hiểu được ý anh nói, nhưng hai người họ lại không nói cùng một ý, cô muốn nói giấy kết hôn sau này không phải như thế này, mà Ôn Sùng lại cho rằng nhìn như vậy ý là đã kết hôn.
Lâm Dư Dư đem giấy kết hôn bỏ vào trong túi: "Ôn tiên sinh, tiếp theo chúng ta làm gì? Đi chúc mừng một chút?"
Ôn Sùng biết suy nghĩ của cô không giống với người khác, nhưng chúc mừng kết hôn, nghe rất cả cảm giác nghi thức: "Được, buổi tối nay mời em đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm."
Lâm Dư Dư: "Được, tôi muốn ăn vịt quay, thủ đô nổi tiếng nhất là vịt quay."
Ôn Sùng: "Được."
Hai người dự tính trước sẽ chưa tính đến chuyện tổ chức hôn lễ, tạm thời chưa làm, dựa theo ý của Lâm Dư Dư, đăng ký kết hôn là đủ rồi, nhưng theo ý của Ôn Sùng, nếu khôi phục kì thi đại học, chờ cô đến thủ đô thi xong rồi tính, Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, cũng có thế.
Lâm Dư Dư: "Tiếp theo chúng ta đi xem nhà đi."
Lúc Ôn Sùng gọi điện cho cha Ôn và mẹ Ôn về chuyện phòng ở, mẹ Ôn liền nói, năm đó lúc bà gả cho cha Ôn, trong nhà có hồi môn là một căn nhà, bởi vì bọn họ không phải xuống nông thôn, chỉ là chuyển đến địa phương khác, cho nên đó vẫn là tài sản của bọn họ ở đó, nếu Lâm Dư Dư muốn mua nhà, vậy trực tiếp bán căn nhà đó cho Lâm Dư Dư là được.
Mẹ Ôn cũng không nói cho, bởi vì nếu Lâm Dư Dư đã đề nghị muốn mua nhà, đương nhiên bà cho sẽ không nhận. Cho nên Ôn Sùng liền nói chuyện này với Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư cảm thấy có thể.
Nếu gả cho Ôn Sùng, cô cũng không muốn tính toán cẩn thận như vậy, bởi vì dù có tính toán cũng không cẩn thận được như vậy. Cho nên, Ôn gia bán nhà cho cô, sao lại không thể? Còn phải làm ra vẻ nói, tôi muốn tự mình tìm nhà, không cần nhà của nhà các người? Cô không muốn làm như vậy.
Căn hộ là của hồi môn của mẹ Ôn cũng là kiểu nhà tây, chỉ là diện tích so với căn nhà họ Ôn đang sống nhỏ hơn một chút, năm đó lúc Ôn Hương kết hôn, bà muốn đem căn nhà này đưa cho con gái làm của hồi môn, nhưng Lâm gia lại cách Ôn gia khá xa, căn hộ này lại tương đối gần Ôn gia, là ở cách vách, đi thêm 2 con đường nữa liền đến, cho nên bà không lấy căn hộ này đưa cho Ôn Hương làm của hồi môn, mà mua một căn hộ khác, gần với Lâm gia hơn.
Nhà Lâm gia nhiều người, sau khi Ôn Hương gả qua đó, ở cùng người Lâm gia có chút chật, cho nên vợ chồng Ôn Hương liền ra ở căn phòng hồi môn, sau này hai người ly hôn, hộ khẩu của Ôn Lễ bị tách ra, căn hộ này đương nhiên thuộc về Ôn Hương, cũng không cho phép người Lâm gia bước chân vào.
Đến khi Ôn Hương xảy ra chuyện, Ôn Sùng liền trực tiếp niêm phong, nhắm mắt làm ngơ. Nếu không phải lúc ấy giao dịch phòng ở phiền phức, Ôn Sùng lại không thiếu chút tiền ấy, anh đã sớm xử lý nó.
Hai người đi vào căn hộ hồi môn của mẹ Ôn, vì không có ngưởi ở, nên phòng có chút cũ nát, hơn nữa vốn dĩ bên trong đều là cỏ. Sau khi biết Lâm Dư Dư muốn tìm mua phòng ở, mẹ Ôn liền tìm người tới quét tước dọn vệ sinh, dọn sạch cỏ bên trong. Cho nên chỉ cần đứng ở sân đều có thể nhìn thấy bên trong nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT