Ôn Sùng cảm thấy buồn cười, bác sĩ Lâm đôi khi thật trẻ con: "Tới thủ đô, sẽ đưa con đi vườn bách thú, vườn bách thú sẽ có rất nhiều con vật."
Ôn Lễ: "Oa, thật tốt quá, con còn chưa được đi xem mấy con vật."
Lâm Dư Dư: "Con đã nhìn thấy gà rừng, thỏ rừng và lợn rừng, đó cũng là động vật."
Ôn Lễ và Ôn Sùng nhìn nhau: "..."
Ôn Sùng mua vé đặc thù, trong xe này đều là cán bộ, cho nên ngồi xe lửa hai ngày hai đêm cũng không mệt. Đến 9 giờ sáng hôm sau, xe lửa đã tới thủ đô.
Ra khỏi ga tàu hỏa, bên ngoài đã có xe chờ.
Nơi Ôn Lễ đi xa nhất cũng chỉ là huyện, nhưng huyện với thủ đô hoàn toàn không giống nhau, thủ đô phồn hoa này là lần đầu tiên Ôn Lễ nhìn thấy.
Ôn Lễ: "Cô, thủ đô của chúng ta thật đẹp." Trẻ con không nói quá, câu khen này, trong giờ khắc này, nội tâm của thằng bé cũng cảm thấy chấn động.
Lâm Dư Dư: "Sau này sẽ càng lợi hại." Ba mươi năm sau, quốc gia sẽ phát triển càng nhanh, nhanh đến mức khiến toàn thế giới đều không thể xem thường.
Nghe thấy lời này, Ôn Sùng cũng rất tán đồng: "Đúng vậy, sau này sẽ càng lợi hại."
40 phút sau, xe tới tiểu khu.
Nơi này của Ôn gia đều là nhân viên chính phủ, nơi nhân viên nghiên cứu sống, đơn giản mà nói, chính là nơi ở của những người có thân phận.
Cha Ôn và mẹ Ôn cảm thấy có chút lo lắng.
Con trai mang theo cháu ngoại và con dâu đến, bọn họ sao có thể không lo lắng, bọn họ rất vui khi gặp cháu ngoại, nhưng lại càng lo lắng khi gặp con dâu. Tự đáy lòng bọn họ vô cùng cảm kích Lâm Dư Dư, cảm kích cô mấy năm nay đã chăm sóc Ôn Lễ, cũng biết chuyện cô âm thầm chiếu cố mấy người Dư Văn Khánh, cho nên bọn họ đánh giá rất cao Lâm Dư Dư, cảm thấy đây là một cô gái có phẩm chất cao thượng.
Cha Ôn nhìn ra cửa rồi nhìn vợ lo lắng, nói:"Đừng lo lắng, chắc cũng sắp về rồi."
Mẹ Ôn: "Đương nhiên là lo, đây là lần đầu tiên con trai mang một cô gái về nhà, nếu chúng ta không biểu hiện tốt, sẽ khiến con trai mất mặt."
Cha Ôn: "Bác sĩ Lâm sẽ không để ý mấy cái này."
Mẹ Ôn: "Ông nhìn một tờ báo đến nửa tiếng đồng hồ, còn nói tôi đừng khẩn trương, tôi thấy ông mới khẩn trương."
Cha Ôn: "..."
Mẹ Ôn: "Tới rồi..."
Nhìn thấy xe đã đến sân nhà bọn họ, mẹ Ôn vội vàng đi ra ngoài, cha Ôn cũng vội buông tờ báo đi theo ra ngoài.
Người xuống xe đầu tiên là Ôn Sùng, anh giúp Lâm Dư Dư mở cửa xe: "Để ý đỉnh đầu.", Nói xong, tay liền che ở đỉnh xe, để Lâm Dư Dư không đụng đầu vào.
Lâm Dư Dư biết Ôn Sùng là một người cẩn thận, từ lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh cho cô tiền lương và phiếu, cô liền phát hiện, sau đó lúc gửi cho cô quạt điện, nhưng những cẩn thận lúc đó, đều kém hôm nay. Cô cũng giống như rất nhiều cô gái hiện đại, đều muốn có một người bạn trai sẽ mở cửa xe cho mình, lại không nghĩ đến, hôn nay nhìn thấy đối tượng của mình sẽ như vậy,"Cảm ơn."
Ôn Sùng: "Đừng khách khí."
Mẹ Ôn nhìn thấy hành động săn sóc của con trai, cuối cùng cũng yên tâm, phải biết rằng mấy ngày trước con tria còn nói chưa nghĩ tới kết hôn, đột nhiên lại gọi điện về nhà nói, sẽ đưa đối tượng kết hôn về, đã khiến bọn họ vô vùng cảm kích bác sĩ Lâm, tâm bà cũng bất an, sợ con trai bị người ta ghét bỏ: "Đây là bác sĩ Lâm đúng không, cuối cũng cũng tới."
Lâm Dư Dư: "Bác gái đừng khách khí, bác cứ gọi con là Tiểu Lâm hoặc Dư Dư là được." Cô thấy dáng người cao gầy của mẹ Ôn, nhưng người có chút gầy, trên người mang khí chất trí thức nhẹ nhàng, nhưng nếp nhăn thật dày, chắc là do mười năm nay lưu lại. Nhưng mẹ Ôn cười rất ôn như, đây là một nữ sĩ vừa ôn như vừa kiên cường.
Mẹ Ôn: "Vậy bác gọi con là Dư Dư"
Lâm Dư Dư:"Bác thích là được ạ."
Ôn Lễ ra sau Lâm Dư Dư, bởi vì là nơi xa lạ, nên thằng bé có chút rụt rè, vừa ra liền tiến đến bên cạnh Lâm Dư Dư. Lâm Dư Dư dắt tay thằng bé: "Đây là bà ngoại con, còn nhớ rõ lời xô nói sao?”
Ôn Lễ: "Nhớ ạ." Thằng bé nói với mẹ Ôn: "Chào bà ngoại, con là Ôn Lễ."
Hai mắt mẹ Ôn đỏ lên: "Ai.. Ai.... Con gái mất, cháu ngoại bị bọn buôn người bắt đi, mấy năm kia, bà cũng không biết mình trải qua thế nào, cũng mau năm 70, Ôn Hiền qua thăm bọn họ, nói với bọn họ đã tìm thấy cháu ngoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT