"Nơi này phát triển khá tốt đấy chứ?" Ôn Hiền đứng cạnh bên Ôn Sùng, thuần thục giới thiệu cho anh/Ở cửa thôn có một nơi để mọi người cùng nhau nghỉ ngơi, bên kia là chỗ làm cho bọn nhỏ chơi, bên này là cửa bảo vệ, 24 giờ đều có người trực, để phòng ngừa bọn buôn người tới bắt trẻ con trong thôn, cho nên bảo vệ ở cửa đều là người trong thôn làm."

Ôn Sùng cười khẽ: "Xem ra cậu rất hiểu biết nơi này."

Ôn Hiền: "Mỗi tuần đều sẽ đến một lần, nhìn thôn Phạm mỗi ngày một tiến bộ, từ lúc phá phòng ở, đến căn nhà bây giờ. Còn có vườn trái cây rộng mênh mông, tất cả, đều là công lao của bác sĩ Lâm."

Ôn Sùng không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại có vài phần chờ mong. 6 năm không gặp, cô gái nhỏ kia, có phải là vẫn giống như lúc trước không?

"Ôn.. Ôn tiên sinh?" Đại đội trưởng vội vàng chạy tới, nghe nói có lãnh đạo trên huyện tới, ông ta chạy khá nhanh, nói thật, mấy năm gần đây, ông ta đối với chuyện lãnh đạo trên huyện tới đã không còn quá khẩn trương, lo lắng, rốt cuộc lãnh đạo tới, đều do ông ta cùng với thư ký tiếp đón, nhưng khi nhìn thấy Ôn tiên sinh này, ông ta đột nhiên nhớ tới lần bị anh xem nhẹ,"Ôn tiên sinh, ngài đã tới?" Ôn tiên sinh tới đón Ôn Lễ sao? Nhưng Lý Thu Hồng sẽ buông tay được sao?

Nghĩ vậy, đại đội trưởng lại cảm thấy có chút đau đầu.

Ôn Hiền: "Đại đội trưởng, đã lâu không gặp, bác sĩ Lâm đâu? Ở trạm y tế sao?"

Đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm hình như là lên núi." Nói xong, liền cẩn thận nhìn Ôn Sùng một cái, so với Ôn Hiền, ông ta cảm thấy người nam nhân này càng đáng sợ, khí thế quanh người kia, chính là Ôn Hiền cũng không so được.

Ôn Hiền: ""Phiền đại đội trưởng gọi bác sĩ Lâm giúp tôi, cảm ơn."

Đại đội trưởng vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Ôn Sùng nói: "Không cần vội, nghe nói vườn trái cây ở đây rất nổi tiếng, có thể dẫn chúng tôi đi xem không?" Anh có kinh nghiệm, nói chuyện rất rõ ràng, giọng nói so với Ôn Hiền nhẹ hơn nhưng rất rõ. Hơn nữa, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, mang theo một loại uy nghiệm khiến người khác không thể cự tuyệt.

Đại đội trưởng theo bản năng nói được, nhưng lại liếc nhìn qua Ôn Hiền.

Ôn Hiền nói: "Đây là anh của tôi."

Đại đội trưởng liền yên tâm: "Vậy được, giờ là tháng mười, cuối cùng cũng đến mùa nho, hai người tới rất đúng lúc, nho ở chỗ chúng tôi trong huyện này là nổi tiếng nhất, bây giờ lại mở rộng thêm hơn hai mươi mẫu, bác sĩ Lâm nói, không bao lâu, nho của chúng tôi đã bán được khắp nơi trên cả nước, người dân trong thôn dựa vào nho và có thể sống một cuộc sống tốt hơn mỗi ngày."

Ôn Sùng nghĩ tới người kia không chút khách khí nhờ mình mua đồ vật, nhưng mỗi lần đều rất chu đáo, chưa bao giờ để anh thiệt, anh cười cười: "Bác sĩ Lâm rất lợi hại."

Đại đội trưởng: "Cũng không phải. Nơi này của chúng tôi trước kia rất hẻo lánh, xe đều không đến nơi.. Ôn.. Lúc Tiểu Ôn tiên sinh tới chính là như vậy, sau khi bác sĩ Lâm đưa ra ý kiến bảo người dân trong thôn mở đường, làm đường hai năm, chỗ này của chúng tôi có điện. Mọi người đều sống tốt hơn, bây giờ người già đều không dùng tới công, trẻ con cũng không chạy khắp nơi, bọn họ thích đi tản bộ ở công viên, nói chuyện phiếm, chơi, còn có người trông, cũng không còn lo lắng những tên buôn người táng tận lương tâm bắt trẻ con." Đại đội trường dường như nghĩ đến Tiểu Ôn Lễ cũng bị bọn buôn người bắt đi, lại nói thêm,"Bây giờ thằng bé đang chơi, muốn gọi nó tới sao?" Bởi vì là dịp quốc khách, nên bọn trẻ được nghỉ.

Ôn Sùng: "Không cần." Anh cứ nửa năm đều nhận được ảnh chụp mà Lâm Dư Dư gửi, bộ dạng của cháu trai đã sớm khắc sâu trong tâm trí, lúc này đã tới thôn Phạm gia gia, còn sợ không gặp được cháu ngoại sao? Hai năm trước cũng đã giải quyết xong Dương gia, nhưng vì thế lực ngang nhau nên đến giữa năm nay mới hoàn toàn thanh trừ, anh vẫn luôn không vội vàng tới đón người, một là bởi vì biết Tiểu Ôn Lễ ở chỗ này rất tốt, hai là bởi vì tình hình trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play