Đại đội trưởng vừa nghe, liền cảm thấy cô gái này thật xui xẻo. Đang giặt quần áo, tự dưng lại bị rơi xuống nước?
Vợ đại đội trưởng: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô không phải là vì giặt quần áo cho thanh niên trí thức Lâm Yến mà bị rơi xuống nước sao? Thanh niên trí thức Lâm Yến có nói gì không?" Theo ý nói của vợ đại đội trưởng, Lâm Yến phải bồi thường cho cô chứ?
Lâm Dư Dư giải thích: "Chuyện này không liên quan đến Yến Tử, lúc đấy là tôi quá mệt, nên mơ màng rồi rơi xuống nước."
Vợ đại đội trưởng: "Cô đúng là một người lương thiện." Vậy sao này tiền thuốc men phải tự mình gánh vác? Đương nhiên, vợ đại đội trưởng sẽ không nghĩ rằng Lâm Dư Dư lừa bọn họ, thứ nhất không ai nghĩ rằng bản chất của người khác lại xấu xa như vậy, thứ hai, nguyên chủ ở đây đã hai tháng, vẫn luôn vô cùng chăm chỉ, làm việc cũng rất tích cực, thứ ba, dù Lâm Dư Dư không làm việc, cô sẽ không có công điểm cũng không có lương thực, không liên quan đến người khác.
Lâm Dư Dư thẹn thùng cười cười, khuôn mặt cô rất thanh tú, khi cười lên lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho người khác rất dễ có hảo cảm. Lại nói, nguyên chủ rất giống mẹ đẻ, mẹ của nguyên chủ cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, bằng không cha nguyên chủ là con của gia đình công nhân viên chức sẽ không coi trọng mẹ nguyên chủ, cho nên mẹ nguyên chủ lớn lên cũng rất xinh đẹp.
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, thím, là như thế này, ngày hôm qua đồng chí Phạm Quốc Đồng đã cứu tôi, tôi muốn viết bức thư cảm ơn anh ta, bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho tất cả mọi người biết, đồng thời, cũng sẽ đưa quà cảm ơn cho anh ta."
Đại đội trưởng: "A? Để làm gì?"
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, tôi cảm thấy làm như vậy sẽ khuyến khích đồng chí Phạm Quốc Đồng và mấy đồng chí mang tiếng xấu khác rất có ích." Đại đội trưởng trầm tư một chút: "Lời cô nói có ý gì?"
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, tôi xuống nông thôn hai tháng, cũng nghe đại đội có rất nhiều đồng chí lười biếng, mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, tuy không làm ra mấy chuyện ăn cắp, nhưng con cái không làm việc, chính là tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ. Cho nên tôi tin, dựa vào chuyện lân này đồng chí Phạm Quốc Đồng cứu tôi, tôi viết một phong thư cảm tạ, sau đó trước mặt tất cả mọi người tôi sẽ cảm ơn anh ta, tặng anh ta quà cảm ơn, như vậy, anh ta từ trước đến giờ không được mọi người khẳng định, sẽ được cổ vũ. Con người khi đã được cổ vũ, nói không chừng sẽ có động lực. Hơn nữa, tất cả đồ vật đều là do tôi chuẩn bị, ngài chỉ cần tập trung tất cả mọi người lại, cũng khiến tất cả náo nhiệt hơn, lúc này là thời gian nghỉ trưa, không phải mọi người đều rảnh rỗi sao?"
Nói đến đây, Lâm Dư Dư dừng lại một chút, lại nói: "Chuyện đồng chí Phạm Quốc Đồng cứu người, tôi còn muốn viết thư cảm ơn gửi đến báo xã, nếu may mắn còn có thể được đăng báo."
Đại đội trưởng nghe xong, có chút kích động, nếu đại đội của bọn họ được đăng lên báo, đó chính là một vinh hạnh rất lớn. Đại đội trưởng vội nói: "Được, bây giờ tôi sẽ phát loa, gọi mọi người tập trung."
Lâm Dư Dư nói với vợ của đại đội trưởng: "Thím, tôi chuẩn bị sáu quả trứng gà, nửa cân đường đỏ, và năm tệ làm phí cảm ơn, ngài xem đủ không?"
Vợ đại đội trưởng nói: "A nha, tiên như vậy đã không ít rồi, nhưng sáu qủa trứng gà có chút thiếu, cô lấy thêm 10 quả, mười sáu quả là vừa đẹp."
Lâm Dư Dư: "Vậy trong nhà ngài còn thừa trứng không? Cho tôi mượn một ít."
Vợ đại đội trưởng: "Được, tôi đi lấy cho coi."
Phạm Quốc Đồng mới bước chân về đến nhà, nói với mẹ hắn chuyện của Lâm Dư Dư, sau đó loa của thôn liền vang lên: "Toàn bộ thôn dân đến trước văn phòng uỷ ban của thôn tập hợp... Toàn bộ thôn dân đến trước văn phòng uỷ ban của thôn tập hợp..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT