Đại đội trưởng:"Được, chuyện này có thể. Mọi người hàng năm đều lên núi, nên biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm."

Lâm Dư Dư: "Còn có, tôi muốn dùng một ít đất để trồng thảo dược. Thảo dược trên núi có hạn nên chúng ta phải tự nghĩ cách. Nếu trồng thành công thảo dược và trồng được số lượng lớn, tương lai sẽ trở thành một phần nguồn thu nhập của đại đội."

Đại đội trưởng: "Chúng ta ở địa phương này thứ không thiếu nhất chính là đất, tôi sẽ gọi người đi khai khẩn một mẫu đất." Lâm Dư Dư: "Cảm ơn ngài.". Sau đó lại nói chuyện một lúc, Lâm Dư Dư liền trở vê nhà họ Lý, cô còn chưa ăn cơm sáng nữa.

Ăn cơm sáng xong, Lâm Dư Dư ngồi trên xe bò đi đến sở ở trấn trên, cô đi tìm Trương Hoàng Quốc.

Trương Hoành Quốc nhìn thấy Lâm Dư Dư đến liền vô cùng vui vẻ: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao lại tới đây?"

Lâm Dư Dư đem chuyện của đứa bé nói ra: "Em tới lấy thuốc, muốn động viên mọi người trong thôn phải chú ý tới vấn đề vệ sinh."

Trương Hoành Quốc: "Biện pháp này của em rất tốt, nó vô cùng cần thiết, bây giờ mọi người không chú ý đến vệ sinh."

Lma Dư Dư: "Thầy, em có một ý tưởng, em muốn trồng thảo dược, thầy thấy thế nào?”

Trương Hoành Quốc ngạc nhiên: "Trồng thảo dược?" Ông ta cẩn thận suy nghĩ lại,"Đại đội nhiều đất đai nên cũng không phải là không thể, nhưng thảo dược cũng không phải dễ dàng trông được, mỗi loại thảo dược lại phải trông ở loại đất khác nhau.” Lâm Dư Dư: "Chúng ta có thể trông những loại thảo dược dễ thích ứng, không yêu cầu cao về đất, cũng rất phổ biến, chẳng hạn như rễ bản lam."

Trương Hoành Quốc:"Nếu em đã có tính toán, có thể thử xem, thầy không hiểu biết vê đông y, cho nên ở phương diện thuốc đông y thây không giúp được em nhiều. Nhưng nếu có gặp vấn đề gì, có thể ghi vấn đề xuống dưới, sau đó hỏi thầy, thầy có thể hỏi bạn học của thầy xem."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thây."

Nói chuyện với Trương Hoành Quốc một lúc, Lâm Dư Dư liền đến tiệm thuốc, nếu nói, ai là người hiểu về thảo dược thì nhất định là bác sĩ trong tiệm thuốc đông y. Lâm Dư Dư lúc trước đã bán nhân sâm ở đây, còn nói chuyện vui vẻ với bác sĩ Lữ, cho nên lần này tới tìm ông ta hỏi về tập tính của thảo dược, bác sĩ Lữ biết cái gì đều nói ra hết. Cuối cùng, bác sĩ Lữ nói: "Tôi cũng người của công xã Hồng Tinh, nhà của tôi ở đó, nhìn thấy công xã Hồng Tinh bây giờ có nhiều đồng chí đến như vậy, tôi cảm thấy rất vui."

Lâm Dư Dư nghe được những lời này, không nhịn được hỏi: "Ông họ Lữ, ta cũng biết một bác sĩ họ Lữ ở công xã Hồng Tinh ở trấn trên, gọi là Lữ Bân, xin hỏi ông quen sao?”

Bác sĩ Lữ nghe xong: "Đó là em trai tôi, không ngờ cô cũng biết em trai tôi, đúng là có duyên a.”

Sau đó Lâm Dư Dư mới biết, tổ tiên Lữ gia là ngự y, sau khi thay đổi triều đại, bọn họ trở về nguyên quán ở công xã Hồng Tinh, đương nhiên lúc ấy không gọi là công xã Hồng Tỉnh, từ đó người nhà họ Lữ iền ở đó, Sau khi quốc gia giải phóng, bọn họ cũng không chuyển vào huyện, cũng may là không chuyển đến, trên hộ khẩu bọn họ vẫn là nông dân. Nếu chuyển vào trong huyện, lại là thế gia về y dược, nói không chừng sẽ rước lấy phiền phức. Tới giữa trưa, Lâm Dư Dư mời Phạm A Ngưu ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, sau đó hai người mới trở về thôn Phạm. Cô trở lại thôn Phạm đã là hơn hai giờ, mọi người đã đi làm. Vì thế liên nhờ Phạm A Ngưu giúp cô làm một cái bếp ở trước cửa trạm y tế, dùng đá tạo thành, rất nhanh, cũng rất đơn giản. Sau đó lại tìm một nồi sắt lớn, cái nồi sắt này vô cùng lớn, Lâm Dư Dư cũng chưa từng nhìn thấy, đây là do trước kia đại đội ăn chung một nồi nên giữ lại, sau đó giải tán việc ăn cơm tập thể, nhưng vẫn giữ lại cái nồi sắt lớn như vậy.

Bây giờ, Lâm Dư Dư đã thấy được tác dụng của chiếc nối này, dùng để nấu thuốc diệt giun.

Lâm Dư Dư cọ sạch nồi, sau đó đổ nước và thảo dược vào, chờ cô cho vào theo đúng tỉ lệ, Phạm A Ngưu đã giúp cô nấu nước xong: "Cảm ơn chú A Ngưu.". Hôm nay đối phương đã giúp cô rất nhiều việc.

Phạm A Ngưu: "Cảm ơn gì, tôi không có việc gì sao?" Phạm A Ngưu đúng là không có việc, công việc của ông ta là chăn trâu, giữa trưa hôm nay Lâm Dư Dư mời ông ta ăn mì, buổi chiều ông ta làm việc giúp Lâm Dư Dư, trâu ở nhà là vợ ông ta trông, vợ ông ta tuổi cũng lớn, nhày thường cũng không làm việc, chỉ nấu cơm cho cả nhà, có đôi khi sẽ trông con. Rốt cuộc ông ta trông trâu cũng có công điểm, con cái trong nhà đều đi làm, cho nên không cần vợ ông ta phải đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play