Lâm Yến: "Cậu đừng lừa tớ, tớ biết sẽ không thể, chúng ta đã không còn hy vọng trở về thành phố nữa."
Lâm Dư Dư nghĩ rồi nói: "Có lẽ sẽ có một ngày, kì thi đại học sẽ được khôi phục."
Lâm Yến nghe xong liền cười lớn: "Cậu nằm mơ à, thi đại học? Sao có thể khôi phục? Đã qua 4-5 năm rồi, sao có thể khôi phục nữa?"
Lâm Dư Dư: "Sao lại không thể khôi phục? Nếu quốc gia muốn phát triển, nhất định sẽ cân thêm nhiều trí thức, yêu cầu tri thức, tri thức khiến con người phát triển. Tuy hiện tại có những người trí thức, nhưng họ cũng sẽ già đi, như vậy khi những người này qua đời, sẽ không có những trí thức mới để thay thế vào, vậy quốc gia phải làm thế nào? Quốc gia phải phát triển như thế nào?
Cho nên tớ cảm thấy, quốc gia nhất định sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, chỉ là bao giờ khôi phục lại thì chúng ta không biết thôi. Nhưng tớ cảm thấy, đã qua 4-5 năm rồi, có lẽ lại thêm 4-5 năm nữa. Cậu nghĩ mà xem, hiện tại quốc gia toàn là mấy nhân viên ngiên cứu gù, mấy phân tử tri thức, không phải bị đưa xuống nông thôn, thì cũng là tuổi quá lớn, nếu chờ mấy người mới đưa vào, bọn họ cũng phải cần 4-5 năm mới tốt nghiệp đại học, rốt cuộc quốc gia muốn bồi dưỡng nhân tài thì vẫn cần thời gian, nên tớ cảm thấy, lại thêm 4-5 năm nữa, có thể kì thi đại học sẽ được khôi phục."
Tuy cô biết, loại nhắc nhở ám chí này, Lâm Yến sẽ không hiểu, cũng sẽ không tin. Nếu cô là cô ta, cô cũng sẽ không tin những lời hoang đường này. Nhưng cô vẫn nói.
Lâm Yến võ vai cô: "Dư Dư, cậu đừng mơ giữa ban ngày nữa, chuyện này không có khả năng. Tuy cậu nói cũng có chỗ có lý, nhưng tơ không hiểu. Chúng ta đừng nghĩ tới những chuyện xa xôi như thế, nghĩ mấy chuyện gần đi." Gần?
Lâm Dư Dư nghĩ, nam chính mau xuất hiện đi, khi nam chính xuất hiện, tương lai của Lâm Yến sẽ thế nào? Sẽ lại giống như trong tiểu thuyết sao?
Trong tiểu thuyết nam chính xuống nông thôn cùng ông ngoại, tuy nhìn bên ngoài rất nghèo, nhưng thật ra nam chủ lại có bản lĩnh lớn, tài nguyên bên trong cũng không ít, cho nên nam chính ở nơi này vẫn rất tốt, cũng thường xuyên đưa đồ tốt cho Lâm Yến, vì thế Lâm Yến liền tiếp tục được cưng chiều ngày qua ngày.
Lâm Dư Dư: "Gần? Vậy chuyện gần mà cậu nói là gì?"
Lâm Yến: "Tớ cảm thấy, nếu chúng ta đã không thể trở về thành phố, thì như chị Trần cũng khá tốt."
Lâm Dư Dư: "A? Cậu mới mười sáu tuổi, đã nghĩ đến chuyện kết hôn?” Không thể nào, quá nhanh rồi.
Lâm Yến: "Tớ thấy chị Trần rất hạnh phúc. Tớ..." Cô ta cũng muốn có một gia đình ở đây, có người giúp cô ta làm việc, khiến cô ta không cần làm việc mệt mỏi.
Lâm Yến: "Cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của cậu, cậu phải kiên nhẫn. Nhưng trước khi hạnh phúc tìm đến, cậu cũng không thể miễn cưỡng." Nếu không, sẽ bỏ lỡ nam chính.
Lâm Yến: "Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhất định phải kết hôn với người mình thích.”
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy."
Tới ngã rẽ, hai người tách ra. Lâm Yến dừng lại, nhìn về hướng Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ vừa đi, cô ta cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Lâm Dư Dư lại đối xử tốt với thằng bé như vậy, tại sao lại nhận Lý Thu Hồng làm mẹ nuôi?
Cục Công an huyện.
"Tiểu Ôn, cậu về lên bản kế hoạch này đi, cấp trên đã suy nghĩ và đồng ý, cho nên chuyện này sẽ giao cho cậu phụ trách." Ôn Hiền: "Được, không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tới thăm các đại dội và cố gắng giảm ảnh hưởng của những việc là những kẻ buôn người đã gây ra." Ôn Hiền vào Cục Công An, đưa cho Cục Công An một kế hoạch. Hiện tại nơi nào cũng có chuyện về mấy kẻ buôn người, trong thời gian công an xuống nông thôn làm việc, tới thăm các đại đội sản xuất, như vậy cũng có thể bí mật theo dõi chuyện vê mấy kẻ buôn người sẽ tốt hơn,
Lúc đầu Ôn Hiền đưa ra ý kiến này, là vì muốn tới thăm thôn Phạm thôn một cách chính đáng, bí mật bảo vệ Tiểu Ôn Lễ. Hiện tại Cục Công An đồng ý, Ôn Hiền liền yên tâm. Nhưng chuyện này, anh ấy và Ôn Sùng đều không nói cho Lâm Dư Dư biết, suy cho cùng mục đích của Ôn Hiền là âm thầm bảo vệ Tiểu Ôn Lễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT