Tiểu Ôn Lễ: "Đã đi làm rồi, cháu trông nhà." Vừa nói, vừa đi theo sau Lâm Dư Dư, giống như một cái đuôi nhỏ.
Lâm Dư Dư đem sọt quýt đổ ra rổ, chuẩn bị mang đến nhà bác sĩ Trương cho hai đứa nhỏ ăn. Vừa xoay người nhìn thấy Tiểu Ôn Lễ, cô nghĩ: "Ôn Lễ, đi nhóm lửa, cô làm bánh kem cho cháu ăn."
Tiểu Ôn Lễ: "Được ạ, sẽ ăn ngon giống bánh kem mua ở bên ngoài sao?"
Lâm Dư Dư: "Sẽ ăn ngon như bánh kem bên ngoài." Lại nói, đã rất lâu không mua bánh kem cho Tiểu Ôn Lễ, không nghĩ tới thằng bé vẫn nhớ chuyện mau bánh kem lần trước.
Lâm Dư Dư không giỏi nấu ăn, nhưng nếu làm bánh quy, hay bánh kem linh tỉnh, trước kia trong nhà có lò nướng, có công cụ làm bánh, cũng có rất nhiều phương tiện thuận lợi, rất nhiêu cô gái hiện đại đều thích làm điểm tâm. Nhưng đây là thập niên 70, công cụ gì cũng không có, nhưng có bột mì và sữa bột, cũng có thể làm được, tuy không có lò nướng, nhưng dùng nồi hấp bánh cũng được.
Qua hai giờ, bánh đã làm xong, cô cắt thành từng miếng, đặt trong bát: "Ôn Lễ, ăn được rồi."
Tiểu Ôn Lễ đã gấp đến mức không chờ được nữa cầm lấy một miếng: "Ăn ngon, có vị của sữa bột."
Bánh ở Cung Tiêu Xã không có vị của sữa bột.
Lâm Dư Dư: "Ăn ngon thì cháu cứ từ từ mà ăn, cô muốn đi vệ sinh, cháu ở nhà ngoan, phải nghe lời bà, không được đi ra suối, cũng không được lên núi, biết chưa?" Tiểu Ôn Lễ: "Cháu biết."
Lâm Dư Dư xoa đầu thằng bé, liền cõng sọt ra cửa, trong sọt có quýt, cá, còn có một ít bánh vừa hấp xong.
Tiểu Ôn Lễ có chút không nỡ tiễn Lâm Dư Dư ra cửa, tận đến lúc thằng bé không còn nhìn thấy Lâm Dư Dư, thằng bé mới đi vào, sau đó lại cầm một miếng bánh lên, hạnh phúc ăn.
Lâm Dư Dư tới trấn trên, trước tiên đi đến nhà bác sĩ Trương, đưa đồ vật mà cô mang đến cho bọn họ, nhân tiện ăn cơm ở nhà họ Trương rồi mới vê ký túc xá.
Một tuần thực tập trôi qua rất nhanh, ban ngày đều ở trong sở vệ sinh, lúc có ca giải phẫu, cô liền đi theo bác sĩ Trương đến phòng giải phẫu quan sát, lúc có người bệnh, cô cũng ở bên cạnh quan sát, lúc không có, bác sĩ Trương sẽ dạy cô lý thuyết, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất nhiều việc.
Tới thứ sáu, Lâm Dư Dư lại có bưu kiện, bưu kiện là Ôn Sùng gửi tới gồm đèn pin, có ba cái, còn có mấy cục pin để thay, không thể không nói, Ôn Sùng suy nghĩ rất chu đáo, bởi vì cô muốn hai cái đèn pin, kết quả Ôn Sùng không chỉ gửi cả pin để thay, còn gửi cho cô nhiều hơn một cái đèn pin.
Thực ra muốn hai cái để cho Lý Thu Hồng và Tiểu Ôn Lễ, đèn phin vẫn sáng hơn dầu hỏa, suy cho cùng thôn Phạm gia không có điện, mà cô ở sở, cũng không dùng đèn pin. Nhưng Ôn Sùng gửi tớ ba cái, vậy cô sẽ giữ lại một cái.
Thứ bảy về thôn Phạm gia, cô nghĩ mẹ nuôi và Tiểu Ôn Lễ nhìn thấy đèn pin sẽ rất vui. Kết quả vừa về đến nhà, Lý Thu Hồng vừa thấy cô, vội vàng kéo cô lại nói: "Dư Dư, con có biết không, thanh niên trí thức Đàm muốn kết hôn với Phạm Cường."
Lâm Dư Dư có chút sững lại: "... Sao lại kết hôn?" Đàm Thanh từ bỏ Phạm Quốc Đồng? Sẽ không phải bởi vì những lời cô nói mà "cải tà quy chính" đúng không? Nếu Đàm Thanh suy nghĩ cẩn thận chuyện này, sao có thể rơi vào kết cục như trong tiểu thuyết. Lý Thu Hồng nói: "Chính là buổi tối con đi làm, tối chủ nhật, Phạm Cường làm việc giúp Đàm Thanh, sáng hôm đó thân thể Đàm Thanh không thoải mái nên không đi làm, tới buổi tối, cô ta mới đi làm, hoàn thành công việc buổi sáng. Con đoán thế nào? Có mấy thanh niên trí thức chuẩn bị đi hỗ trợ cô ta, kết quả thấy Phạm Cường cũng ở đó, hai người đó ôm nhau."
Lâm Dư Dư: "...
Lý Thu Hồng: "Sau đó hai người bị đồn là thích nhau, mấy ngày nhau, Phạm Cường vẫn luôn giúp Đàm Thanh làm việc, nói hai người chuẩn bị kết hôn. Ai... Con xem thanh niên trí thức này đã xuống đây nhiều năm, đều mong được trở về thành phố, bây giờ chuyện trở vê thành phố đã không còn có hy vọng, bản thân cũng đã lớn tuổi, cho nên chỉ có thể kết hôn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT