Không có ánh đèn sặc sỡ, không có những tòa nhà cao tầng chọc trời, nơi này rất yên tĩnh.

Lâm Dư Dư ngồi bên cửa sổ làm cô nhớ tới người thân. Dưới sự bao bọc của bóng tối, cô cảm thấy rất cô đơn. Nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô nghĩ tới tiểu Ôn Lễ ở thôn Phạm gia người thân duy nhất của cô ở thế giới này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu thì lại nghe tiếng gõ cửa vang lên, trong lòng Lâm Dư Dư trở nên căng thẳng, anh cả của đồng chí Ôn tới sao? Mặc dù không phải gõ cửa phòng mình nhưng mà là bên cạnh nhưng Lâm Dư Dư vẫn không nhịn được ra mở cửa.

Kết quả thì Ôn Hiền cũng mở cửa:" Anh Sùng."

"Ừ"

Lâm Dư Dư chỉ nghe thấy một giọng nói trâm thấp, hơi lạnh lùng.

Cô cũng mở cửa ra, Ôn Hiền với Ôn Sùng đều quay lại nhìn cô.

Lâm Dư Dư:" Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa."

Ôn Sùng không nói gì cả nhìn chằm chằm vào cô.

Rất ít người có thể bình tĩnh dưới cái nhìn của ánh mắt đó... Nhưng cô gái trước mặt này cũng rất bình tĩnh. Nhưng mà sự bình tĩnh đó lại xen lẫn sự khẩn trương.

Trong đầu Ôn Sùng nghĩ, đây là muốn giả bộ bình tĩnh sao?

Không nghĩ tới Ôn Sùng lại có cảm giác như vậy. Nhưng mà, loại cảm giác như thế cũng có tác dụng trong việc che dấu của Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư giết tang thi không chớp mắt nên áp lực của Ôn Sùng cho cô tất nhiên cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng là cô cũng rất khẩn trương vì người này là cậu ruột của tiểu Ôn Lễ, tất nhiên sẽ có quyền giám hộ tuyệt đối với tiểu Ôn Lễ, mà tiểu Ôn Lễ là mạng của cô, cho nên cô mới khẩn trưởng như vậy.

Ôn Hiền:" Nếu bác sĩ Lâm cũng đã mở cửa vậy thì anh Sùng hay là chúng ta cùng bác sĩ Lâm cùng nhau bàn chuyện 2?”

Ôn Sùng nhìn Lâm Dư Dư hỏi:" Bác sĩ Lâm, cô cảm thấy sao?" Dù sao bây giờ cũng là buổi tối, cũng có chút ảnh hưởng tới danh tiếng của con gái người ta nên Ôn Sùng mới hỏi cô.

Lâm Dư Dư:" Không sao, dù sao bàn công việc cũng phải vào phòng hay là qua phòng tôi đi." Lâm Dư Dư né người qua một bên, để bọn họ đi vào.

Ôn Sùng:" Đã quấy rầy rồi."

Chờ Ôn Sùng với Ôn Hiền vào phòng, Lâm Dư Dư đóng cửa lại:" Mời hai vị ngồi."

Ôn Sùng:" Cám ơn."

Sau khi ba người ngồi xuống thì Ôn Hiền nói:" Bác sĩ Lâm, chúng ta cũng khá quen thuộc với nhau rồi, nên tôi cũng không khách sáo sẽ nói trực tiếp vào chủ đề chính đi, cô thấy sao?"

Lâm Dư Dư:"Mời nói."

Ôn Hiền nhìn qua Ôn Sùng:" Anh Sùng, anh nói đi."

Ôn Sùng gật đầu:" Bác sĩ Lâm, tôi tên Ôn Sùng, chắc hẳn Ôn Hiền đã nói với cô về tôi rồi, bây giờ cô có thắc mắc chuyện gì thì có thể hỏi tôi, nếu nói được thì tôi sẽ nói không nói được tôi sẽ từ chối thẳng, giờ cô có thể hỏi rồi."

Lâm Dư Dư:" Chuyện của Ôn gia tôi cũng biết sơ sơ, tôi chỉ muốn hỏi là các anh muốn tôi giúp đỡ tiểu Ôn Lễ bao lâu?"

Ôn Sùng:" Tôi sẽ tranh thủ giải quyết chuyện nhà họ Dương. Trước giờ vẫn chưa giải quyết được vì tôi nghĩ rằng người phụ nữ đó có thể là người duy nhất biết được tung tích của Ôn Lễ nên tôi chịu đựng. Nhưng bây giờ Ôn Lễ đã bình an vô sự thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Dương gia. Mặc dù Dương gia chỉ mới khởi nghiệp có bốn năm nhưng trong khoản thời gian đó họ đã thành lập nên các mối quan hệ khá rộng rãi. Hơn nữa mối quan hệ này cũng có liên quan tới không ít người nếu cần phải giải quyết Dương gia thì phải liên quan tới những người đó tất nhiên họ sẽ bảo vệ Dương gia, cho nên tôi cần thời gian. Mong cô thứ lỗi cho tôi."

Trong đầu Lâm Dư Dư suy nghĩ:" Tốt nhất là mong anh không giải quyết xong. Nhưng mà cô đang định giải quyết Dương gia bây giờ nghe Ôn Sùng nói thế thì cô quyết định không giết cả nhà Dương gia nữa. Bời vì giết hết Dương gia đồng nghĩa với chuyện Ôn Sùng sẽ không chịu bất kỳ sự uy hiếp nào, như vậy tiểu Ôn Lễ sẽ bị anh ta mang đi. Cho nên... Cô có nên giúp đỡ Dương gia rồi đẩy lùi Ôn Sùng không đây?

Ôn Sùng thấy Lâm Dư Dư không trả lời, cho rằng cô đang suy nghĩ, lại nói:" Nếu như bác sĩ Lâm cảm thấy lâu thì có thể liên hệ với tôi, tôi có thể thu xếp được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play