Tiểu Bảo ngẫm nghĩ, đúng là vậy, bị mẹ cậu bé lừa vào tròng, đồng ý điều kiện một ngày chỉ có thể ăn một viên kẹo.
Chẳng qua, cậu bé chưa quên anh cả và anh hai của cậu bé, cũng tranh thủ nhận cho anh cả và anh hai của cậu bé phúc lợi là mỗi ngày một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. Mỗi ngày khi lĩnh kẹo cậu bé đều là người tích cực nhất, ngoại trừ lĩnh kẹo cho mình, còn muốn lĩnh cho anh cả và anh hai. Đương nhiên, cậu bé thèm thì thèm, nhưng mỗi lần đều đưa kẹo tới trong tay anh cả và anh hai của cậu bé. Nếu ngày nào đó cậu bé không nhịn được ăn viên kẹo của mình trước rồi, chờ đến lúc anh cả, anh hai của cậu bé ăn, cậu bé sẽ trơ mắt nhìn. Đại Bảo hầu như mỗi lần đều tách ra một nửa cho cậu bé, mà Nhị Bảo sẽ mắng cậu bé, nhưng có đôi khi cũng sẽ mềm lòng, vừa mắng vừa tách ra một nửa cho cậu bé. Tiểu Bảo thì sao, không mang thù lại còn lạc quan, nếu Nhị Bảo mắng cậu bé, cậu bé cũng sẽ mất vui không phục, nhưng chưa bao lâu đã quên, hấp tấp đi theo đằng sau Nhị Bảo kêu anh hai dài anh hai ngắn.
Hôm nay Đại Bảo và Nhị Bảo đến bên nhà cũ, cậu bé cầm được kẹo đến tay là cọ cọ mẹ mình muốn đi qua đưa kẹo cho anh cả, anh hai của cậu bé. Thẩm Y Y nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, bèn dẫn cậu bé sang đây xem xem.
Đại Bảo, Nhị Bảo đang đưa gạch lên cho Lý Thâm, nghe thấy tiếng Tiểu Bảo thì chạy tới. Tiểu Bảo đưa kẹo cho bọn họ, tiếng gọi cũng không nhỏ, tất cả mọi người đã nghe được.
Người lớn thì không thèm thuồng, cũng may mắn. Nhưng trẻ con thì không được, từng đứa một trông mong nhìn sang.
Thẩm Y Y không đến mức biết Tiểu Bảo sang đưa kẹo cho hai anh trai của cậu bé mà để mấy đứa bé khác trơ mắt nhìn bọn họ ăn, vì vậy quyết đoán cầm theo một ít đặt ở trong túi áo Tiểu Bảo.
Lúc này thấy những đứa trẻ khác đều nhìn sang, bèn nói với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, còn mấy anh, mấy chị thì sao?"
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gọi người — chị họ cả, chị họ hai, chị họ năm, còn có anh Cẩu Đản, trong đó, chỉ bỏ sót duy nhất Lý Thiết Trụ.
Tiểu Bảo chịu ảnh hưởng của hai anh, vô cùng chán ghét Lý Thiết Trụ, đương nhiên sẽ không muốn cho nó kẹo. Người được gọi tên hào hứng chạy tới xếp hàng đợi ăn, Lý Thiết Trụ không được gọi tên, không có tới đó.
Giang Ái Linh ở bên cạnh đẩy Lý Thiết Trụ, ý bảo nó chủ động qua lấy kéo. Nhưng Lý Thiết Trụ sau lần bị đánh trước đó, mấy ngày nay đã lớn hơn không ít, nhưng cũng ương bướng không ít, bị mẹ nó thúc giục cũng không muốn qua.
Bị thúc tới tức giận, còn đẩy nhẹ mẹ nó: "Muốn đi thì tự mẹ đi đi!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang, Giang Ái Linh vừa tức lại vừa đau lòng, bèn tươi cười nói: "Tiểu Bảo, con cũng cho anh Thiết Trụ của con một viên với, anh Thiết Trụ cũng muốn ăn kẹo."
Tiểu Bảo lúc ở nhà đã muốn ăn kẹo, nhưng Thẩm Y Y dỗ dành cậu bé một hồi lúc cho các anh cũng sẽ cho các anh chị họ khác ăn kẹo, nếu cậu bé ăn mất thì đến lúc đó cậu bé chỉ có thể nhìn bọn họ ăn.
Tiểu Bảo đã nhịn được, bấy giờ các anh chị đều ăn, cậu bé cũng đút một viên kẹo vào trong miệng mình. Miệng phình lên, giọng ngây ngô, rất khí thế: "“Cón” không muốn cho anh! “Cón” chán ghét anh!"
Nhị Bảo theo sát phía sau: "Con cũng chán ghét anh, Tiểu Bảo mới không cần cho anh ta kẹo ăn!"
Giang Ái Linh nghẹn họng, nhìn về phía Thẩm Y Y.
Sở dĩ Thẩm Y Y đặt kẹo ở chỗ Tiểu Bảo ngoại trừ là vì Tiểu Bảo muốn tự mình cầm ra thì còn có nguyên nhân này. Cô là một người lớn cũng không muốn so đo với một đứa bé, nhưng Tiểu Bảo nhà cô mới hai tuổi, “đồng ngôn vô kỵ”[1], cô cũng hết cách.
[1]Trẻ con nói chuyện không cố kỵ.
Lời Giang Ái Linh nói cô làm như không nghe thấy, Giang Ái Linh cho cô ánh mắt, cô cũng không có nhìn sang, hoàn toàn không để mắt đến Giang Ái Linh. Cô lau mồ hôi cho Đại Bảo và Nhị Bảo, để cho bọn họ tiếp tục đi hỗ trợ Lý Thâm.
Trong túi áo Tiểu Bảo còn ba viên kẹo, vốn có một viên muốn cho cha cậu bé, nhưng cha cậu bé không ăn, cậu bé liền chờ mong nhìn mẹ. Thẩm Y Y lập tức cho phép hôm nay cậu bé được ăn thêm một viên. Còn có hai viên, cậu bé chạy bịch bịch đến cha Lý đang bện rổ dưới mái hiên và mẹ Lý đang kê lót giày, cho mỗi người một viên. Mẹ Lý cười đến mắt híp lại thành sợi chỉ, ôm Tiểu Bảo thân mật một hồi.
Thẩm Y Y ngồi hàn huyên cùng cha mẹ Lý, sau đó mang theo Tiểu Bảo đi trở về.
Giang Ái Linh tức giận đến nghiến răng, nhìn Lý Thâm một cái, không dám mắng chửi.
Giữa trưa trở lại trong phòng, bắt đầu oán trách với Lý Tam Hoành: "Có người bác nào như cô ta không? Ngay cả một viên kẹo cũng không nỡ cho Thiết Trụ nhà chúng ta, keo kiệt quá rồi đấy.”
"Còn ta đây như vậy, ngay cả trẻ con cũng hỗ trợ mà không thấy cô ta giúp một tay, trang điểm thì lả lơi lẳng lơ, nhìn có giống dân quê không? Dẫn theo Tiểu Bảo đứng xa như vậy, sợ dính vào chúng ta sẽ kéo đẳng cấp của cô ta xuống, không biết còn tưởng rằng là bổn phu nhân nhà ai... Hít! Lý Tam Hoành, anh đạp em làm gì?"
Lý Tam Hoành sợ bị người khác nghe được, không dám lớn tiếng mắng, chỉ có thể đè cơn giận nói: "Em có thể an phận chút hay không? Mấy lời này có thể nói ra à?"
"Làm ra điệu bộ thế mà còn không cho người ta nói?" Giang Ái Linh bất mãn.
Lý Tam Hoành tức giận đến thổ huyết, nói không hiểu, cũng không muốn đứng chung một không gian với cô ta nữa, rời đi.
Giang Ái Linh lại tức giận một hồi.
Nhà họ Lý xây dựng phòng bếp có Lý Thâm đi hỗ trợ là được rồi, Thẩm Y Y cũng không định xen vào.
Giữa trưa sau khi cơm nước xong, cô bèn mang theo Tiểu Bảo vào thành phố, chủ yếu là lấy mấy tấm ảnh đã chụp trước đó về, thuận tiện đến bưu cục một chuyến nhìn xem có thư của cha mẹ cô hay không.
Không ngoài dự liệu, không có thư!
Thẩm Y Y đã không ôm kỳ vọng, cô cảm thấy nhất định là cha mẹ cô tức giận.
Lần này cô không có sốt ruột, tính toán thời gian, có lẽ Triệu Hữu Lương đã gửi phong thư thứ hai của cô đến cho cha mẹ cô rồi. Phong thư thứ hai này cô ghi một tí về tiền căn hậu quả, bên trên còn có lời Lý Thâm và mấy đứa nhỏ nói. Dựa theo sự hiểu biết của cô về cha mẹ, coi như là cha mẹ cô có tức giận nữa nhưng thấy lời nói cũng sẽ nguôi giận không ít, nói chung sẽ hồi âm cho cô.
Mấy ngày nữa Triệu Hữu Lương sẽ trở lại rồi, đến lúc đó cha mẹ sẽ phải hồi âm cho Triệu Hữu Lương mang về. Nếu như không có... Cô và Lý Thâm đúng là phải trở về một chuyến rồi.
Giữa trưa Tiểu Bảo biết phải đi chung với mẹ mình vào thành phố, phấn khích tới nỗi ngủ trưa cũng không ngủ, kết quả sau khi vào thành phố, đi đường đi tới đi tới bắt đầu ngủ giống như gật gà con mổ thóc. Lúc ấy Thẩm Y Y đang ở trước quầy bưu cục hỏi thăm có thư của mình hay không, gần như không có chú ý tới Tiểu Bảo, mãi đến khi bàn tay Tiểu Bảo đang nắm tay cô chợt buông lỏng, cô theo bản năng kéo cậu bé lại, phòng ngừa cậu bé bị ngã xuống đất. Cậu bé bị đánh thức, gãi gãi cái cằm, mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt vô tội nhìn mẹ.
Thẩm Y Y hỏi cậu bé: "Tiểu Bảo, có phải con buồn ngủ không?"
Oắt con lắc đầu, rõ ràng rất không có tinh thần nhưng vẫn kiên trì nói: “Mẹ, con không buồn ngủ!"
Kết quả chính là, mới ra bưu cục không bao xa, cậu bé ngay cả đi đường cũng ngủ gà gật.
Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười, dưới một thân cây ngồi một lát, chưa đến một hồi, Tiểu Bảo đã dựa vào Thẩm Y Y ngủ mất. Thẩm Y Y bế cậu bé lên, để cậu bé ngủ trong lòng của mình. Sau đó đi một chuyến đến xã cung tiêu và liên xưởng thịt, giả vờ giả vịt đi dạo một vòng, sau khi đi ra, trong cái sọt sau lưng cô đã tràn đầy đồ cô lấy ra từ trong không gian.
Tiểu Bảo thức dậy, phát hiện mình vậy mà đã trên xe bò về nhà rồi, vểnh cái miệng nhỏ, buồn bã cả buổi. Thẩm Y Y lấy ra một miếng bánh bông lan từ trong cái sọt mới dỗ được cậu bé vui vẻ.
Về đến nhà đã là năm giờ kém rồi.
Thẩm Y Y nghỉ ngơi một lát là bắt đầu nấu cơm, sau khi làm cơm xong, nhóm Lý Thâm đã từ nhà cũ sát vách trở về. Người một nhà đang chuẩn bị ăn cơm thì cửa bỗng nhiên bị gõ.
Giọng nói gấp gáp của Trần Cường truyền đến: “Chị dâu! Chị dâu!"
Lý Thâm mở cửa, Trần Cường xông tới: “Chị dâu, Đại Nữu sắp sinh rồi."
"Sắp sinh rồi?" Thẩm Y Y kinh ngạc, vội vàng đứng lên: “Kêu bà đỡ tới chưa?"
"Đã kêu! Đã qua hai tiếng rồi nhưng cô ấy vẫn kêu thảm thiết lắm.” Khuôn mặt Trần Cường căng thẳng, tay chân luống cuống không biết làm sao, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, tay run run nói: "Chị dâu, chị có sang xem Đại Nữu với em được không? Cô ấy muốn chị sang ở với cô ấy!"
Đương nhiên có thể.
Thẩm Y Y bảo Lý Thâm ở trong nhà ăn cơm cùng mấy đứa nhỏ, còn mình vội vội vàng vàng đi theo Trần Cường đến nhà họ Trần.
Lâm Đại Nữu và bà đỡ đều ở trong phòng, cửa đang đóng, tiếng kêu rên Lâm Đại Nữu của khiến người ở ngoài cửa nghe đều lo lắng.
Vượng Tài nho nhỏ đứng ở ngoài cửa, khóc đến mặt mũi lem nhem, bả vai nhỏ gầy run run. Mẹ Trần cũng đi ra, bà được đặt nằm trên ghế dựa lớn, lót dưới thân một cái chăn bông, uể oải tựa ở trên ghế dựa, trong mắt là lo lắng.
Thẩm Y Y có chút đau lòng Vượng Tài, qua giúp cậu bé lau lau nước mắt.
Vượng Tài lập tức bị phá phòng thủ rồi, co rụt người hỏi: "Bác gái, mẹ con không sao hết, đúng không?"
"Sẽ không.” Thẩm Y Y dùng giọng dịu dàng: “Mẹ con nhất định sẽ không sao hết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT