"Cháu, cháu..." Lý Thiết Trụ ấp úng nói không ra lời.

Lời này Giang Ái Linh không thích nghe, đây là ý muốn bảo vệ Thẩm Y Y?

"Mẹ, hiện tại là Thiết Trụ bị đánh, bất kể như thế nào, cho dù Thiết Trụ làm sai chuyện gì cũng là một đứa bé, chị ta làm bác hai gái của Thiết Trụ thì có gì cũng không nên ra tay nặng như vậy."

Nói xong, cô ta liền trực tiếp lôi kéo Thiết Trụ đi sang nhà sát vách.

Mẹ Lý cùng cha Lý liếc nhau một cái.

Mẹ Lý vội vàng đi rửa tay, bảo chị dâu cả Lý đi theo cô ta xem chừng.

Giang Ái Linh lôi kéo Lý Thiết Trụ đi vào cổng nhà sát vách, nhìn hai gian nhà ngói gạch xanh nhỏ sát vách trong lòng dâng lên một cỗ nước chua.

Hiện tại nhà nhà đều nghèo, ở đều là nhà gỗ, toàn bộ thôn chỉ có nhà đại đội trưởng là xây nhà gạch xanh, đó còn là do nhà bọn họ có một đứa con trai làm lính.

Lý Thâm đã từng là một ác bá, cũng không biết dùng thủ đoạn nào mà kiếm nhiều tiền như vậy để xây hai gian phòng này.

Hai người lớn cùng ba đứa nhỏ ở hai gian nhà ngói gạch xanh ở trong mắt Giang Ái Linh ít nhiều đều có chút lãng phí.

Dù sao nhà cũ bên kia cũng chỉ có ba gian phòng ở, cha Lý mẹ Lý ở một gian, phòng lớn năm người ở một gian cùng phòng ba sáu người bọn họ ở một gian, không biết chen chúc cỡ nào, muốn làm chuyện gì cũng phải lén lút, tránh con trẻ.

Lý Thâm này có tiền cũng không biết xây cho nhà mình một gian, thật là.

Giang Ái Linh tức giận.

Thẩm Y Y đánh con trai cô ta nặng như vậy, đợi lát nữa cô ta nhất định phải moi được ít tiền bồi thường mới được.

Nghĩ vậy cô ta liền gõ cửa "bang bang bang".

"Thẩm Y Y, chị ra đây cho tôi! Thẩm Y Y, chị ra đây cho tôi!"

- -

Trong nhà.

Một nhà năm miệng đang ăn vui vẻ đều nghe được tiếng kêu gào ngoài cổng.

Thẩm Y Y còn chưa phản ứng là ai, vẫn là Tiểu Bảo co rúm lại một chút, "Là thím ba."

Vừa nghe đến "Thím ba", Thẩm Y Y liền kịp phản ứng, Giang Ái Linh, chị gái của nữ chính Giang Uyển Nhu trong cuốn tiểu thuyết « Nghịch lưu nhân sinh hoàn mỹ ».

Nghĩ tới hành động và thái độ của Giang Ái Linh, ánh mắt Thẩm Y Y lóe lên một vòng lãnh ý.

Cô nhớ rất rõ ràng, ở trong nguyên tác, lúc ba bảo còn nhỏ, Lý Thâm có đôi khi bận rộn không để ý tới bọn họ, mẹ Lý sẽ đưa bọn họ đến nhà cũ trông nom, cũng ăn uống ở bên đó luôn.

Đương nhiên, Lý Thâm mỗi tháng đều đưa tiền nên việc ăn uống của ba đứa nhỏ hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng mà Giang Ái Linh bất mãn, bởi vì tiền là đưa cho mẹ Lý, cô ta lại phải làm thêm mấy phần cơm, cho nên không có thái độ tốt với ba bảo.

Lúc ba bảo còn không biết nói chuyện, hoặc nhiều hoặc ít đều gặp ‘thủ đoạn hiểm độc’ của cô ta.

Bởi vì trẻ con hiếu động, té ngã nên trên người có một chút vết thương nhỏ ở niên đại này mà nói cũng không hiếm lạ gì, cho nên cũng sẽ không có người đặc biệt chú ý.

Đương nhiên, Giang Ái Linh rất thông minh, biết Lý Thâm không phải người dễ trêu, một khi ba bảo méc lại Lý Thâm thì cô ta sẽ bị đánh, cho nên khi ba bảo biết nói chuyện thì không dám véo ngắt nữa.

Ba bảo cũng bởi vì lúc bị véo còn quá nhỏ cho nên không nhớ ra được chuyện Giang Ái Linh từng véo bọn chúng.

Nhưng ký ức trên da thịt lại làm cho bọn chúng mãi đến lớn lên vẫn còn có chút sợ Giang Ái Linh, ngay cả chính bọn chúng cũng không biết vì sao.

Ánh mắt Thẩm Y Y lóe lên một vòng ngoan lệ, cô còn chưa đi tìm cô ta tính sổ mà cô ta lại tìm tới rồi.

Nghĩ vậy, cô sờ đầu Tiểu Bảo, "Các con ăn cơm trước đi, lát nữa mẹ quay lại."

Sau đó khí thế hung hăng đi ra cửa.

"Cha, cha mau đi giúp mẹ đi." Lý Thâm vừa để đũa xuống muốn đi theo thì Nhị Bảo liền thúc giục anh.

Trực giác nhắc nhở là có chuyện, Lý Thâm trầm mặt hỏi: "Mẹ các con và thím ba có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Nhị Bảo lập tức kể lại chuyện Lý Thiết Trụ giành cá của bọn chúng.

Lý Thâm không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, mặt càng thêm âm trầm, bảo mấy đứa Đại Bảo ăn cơm trước, sau đó anh cũng đi về phía cổng.

Thẩm Y Y chạy tới cổng lắng nghe một chút động tĩnh bên ngoài, sau đó đột ngột kéo cửa ra.

Giang Ái Linh gõ một hồi lâu cũng không thấy có người mở cửa, Lý Thiết Trụ đã đợi không kịp, cách càng gần thì mùi thịt liền càng nồng, nó liền nói với mẹ nó, "Mẹ, bác hai gái chắc chắn là biết chúng ta tới nên đang giấu thịt!"

Giang Ái Linh nghe xong, cảm thấy có lý, hai mẹ con liền dán mặt vào cửa, muốn xuyên qua khe hở của cửa nhìn xem bên trong, bỗng nhiên ——

"Ôi!"

Cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra, Giang Ái Linh cùng Lý Thiết Trụ mất đà nhào tới.

Thẩm Y Y cách tương đối gần, nhưng mà hai mẹ con này không nhào trúng người cô được, đây là cô đã tính toán kỹ rồi.

Nhưng mà đằng sau vẫn có một cỗ lực kéo cô về phía sau một chút, phòng ngừa cô bị đụng ngã.

Là Lý Thâm.

Thẩm Y Y quay đầu nở nụ cười với anh.

Lý Thâm mím môi.

Mà đôi mẹ con bị ngã xuống đất chật vật cực kỳ.

"Mẹ, mẹ mau đứng lên đi, đè c.h.ế.t con rồi." Lý Thiết Trụ ồn ào.

"Ôi, tâm can của mẹ." Giang Ái Linh vội vàng đứng lên, cũng đỡ con trai mình lên, ngẩng đầu một cái liền thấy Thẩm Y Y cười như không cười nhìn bọn họ.

Giang Ái Linh nộ khí bốc lên, chỉ vào mũi Thẩm Y Y, "Thẩm Y Y, cô cố ý?"

Ánh mắt Lý Thâm run lên, lôi tay Thẩm Y Y muốn kéo cô ra phía sau lưng mình nhưng bị Thẩm Y Y kéo ngược lại, lắc đầu.

Ý là cô có thể làm được, không cần anh ra tay.

Cái này khiến ánh mắt Lý Thâm tối ngầm, nhưng mà lúc ánh mắt liếc đến bàn tay cô đang nắm lấy tay mình thì ánh mắt ảm đạm lại xuất hiện một vòng sáng ngời.

Nhưng một giây sau, Thẩm Y Y liền buông ra.

Lý Thâm nhịn không được đưa tay ra sau lưng, vuốt nhẹ một chút.

"Giang Ái Linh, cô nói gì vậy?" Thẩm Y Y cười lạnh, gọi thẳng tên Giang Ái Linh, "Chẳng lẽ là tôi bảo cô nằm ở trên cửa?"

"Chị!" Giang Ái Linh nghẹn lại.

"Mẹ." Điểm chú ý của Thiết Trụ cũng không nằm ở việc cái nhau, nó vừa đứng lên là con mắt liền không nhịn được chĩa vào trong nhà. Lúc nhìn thấy bên trong nhà chính thịt khô, cá, trứng gà và cơm gạo trắng sắc hương vị đều đầy đủ thì nước miếng của nó đều muốn chảy ra, giật giật góc áo mẹ nó nói, "Thịt! Cơm!"

Giang Ái Linh, cùng mẹ Lý và chị dâu cả Lý vừa mới chạy tới thuận theo ánh mắt của nó nhìn sang, lúc nhìn thấy đồ ăn phong phú trên mặt bàn thì đều sợ ngây người.

Đây, đây là đang ăn tết sao?

Không, ăn tết cũng không thịnh soạn như vậy nha?

Thiết Trụ thấy mẹ nó không để ý tới nó, lại nhìn thấy bà nội nó đã tới, trực tiếp chạy đến nói với nội, "Nội, con muốn ăn thịt."

"Thịt cái gì mà thịt, đây cũng không phải nhà của cháu!" Mẹ Lý vô thức nói xong, nhìn về phía Giang Ái Linh đang sững sờ ở phía sau, mắng, "Làm cái gì vậy hả? Mau chóng về nhà cho tôi, từ sáng đến tối có thể yên tĩnh chút hay không?"

Giang Ái Linh lấy lại tinh thần, nhớ tới mục đích của mình, kêu lên: "Mẹ, về nhà cái gì? Hôm nay con nhất định phải nói chuyện với chị dâu hai cho rõ ràng."

Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn về phía thịt và cơm trên bàn.

Cô ta cũng đã lâu không ăn thịt và cơm gạo trắng, còn là thịt thơm nức mũi và cơm gạo trắng hạt lớn!

Không có lý do thì thôi, dù sao đã chia nhà rồi. Nhưng đã có lý do, cô ta nhất định phải ăn được bữa thịt này của phòng hai, ai bảo Thẩm Y Y dám đánh con trai của cô ta chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play