Lý Thâm nào chịu được cô nhiệt tình như vậy, hô hấp càng nặng nề hơn vài phần, xoay người ôm m.ô.n.g của cô, đi vào nhà.

Vừa vào nhà, lập tức dụi đầu tìm đôi môi của cô.

Thẩm Y Y chỉ muốn ôm anh, nào ngờ anh gấp gáp thế, bị đầu anh cọ ngứa, muốn cười, ôm đầu anh không cho anh động đậy: "Chờ một chút!"

Thấy cô có ý ngăn cản, Lý Thâm dừng ở cổ cô, hơi hơi nịnh nọt mà ủn ủn, dường như đang thúc giục cô có gì thì nói mau, đừng làm trì hoãn anh làm việc.

Thẩm Y Y cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của thân thể anh, vươn tay đẩy anh.

Lý Thâm không vui vì bị cô đẩy ra, nhưng vẫn thuận theo lực của cô giữ vững khoảng cách nhất định với cô, không chờ Thẩm Y Y mở miệng, giọng khàn khàn của anh đã lẫn chút ấm ức hỏi: "Không phải nói đêm nay cho anh sao?"

Lời này của anh quá thẳng thừn, Thẩm Y Y xấu hổ mặt đỏ như sắp nhỏ máu, nhỏ giọng giải thích nói: "Em đến cái kia!"

Lý Thâm nhất thời chưa phản ứng kịp.

Thời đại này vẫn tương đối bảo thủ, Thẩm Y Y bồi thêm một câu: "Kinh nguyệt."

Giây phút này Lý Thâm như bị sấm đánh giữa trời quang.

Nhìn biểu cảm giật mình của anh, Thẩm Y Y vừa muốn cười vừa đau lòng, nín cười sờ lên đầu của anh, vẻ mặt vô tội: “Em quên ngày đó rồi...”

Lý Thâm hít sâu một hơi, sờ bụng của cô: "Có không thoải mái hay không?"

Thẩm Y Y lắc đầu, người bây giờ ngủ sớm dậy sớm, ăn phần lớn đều là lương thực phụ, đau bụng kinh rất nhẹ. Cô cũng vậy, hơn nữa cô sợ lạnh, luôn luôn chú trọng giữ ấm, phần lớn nước uống cũng đều là nước ấm, không có cảm giác gì, chỉ là có chút ít mỏi mệt, lười.

Lý Thâm yên tâm, nhưng ngọn lửa của anh ù lỳ không chịu hạ.

Cuối cùng... Tự mình hành động.

Tóm lại, ánh mắt Lý Thâm nhìn vợ mình càng ngày càng nóng như lửa.

Ngày hôm sau, thời tiết lại hạ nhiệt độ rồi.

Thẩm Y Y lười biếng không muốn dậy, Lý Thâm chủ động gánh nhiệm vụ làm bữa sáng. Lúc Thẩm Y Y ngồi dậy, anh vừa đi gánh một gánh nước về.

Nhìn khí trời lạnh như vậy mà anh còn nóng đến đổ mồ hôi, Thẩm Y Y có phần đau lòng: "Anh Thâm, hay là chúng ta đào một giếng nước trong sân đi?"

Chín mươi mấy hộ gia đình thuộc thôn Thanh Thủy, đại khái là có hai, ba hộ gia đình có giếng nước trong sân nhà mình, còn lại đều là gánh nước trong giếng nước dùng chung trong thôn, mà giếng nước dùng chung chỉ có ba cái, ban ngày gần như đều là đứng xếp hàng đi gánh nước. Hơn nữa giếng nước cách nhà họ Lý gần nhất cũng xa năm, sáu trăm mét, lấy một lần vừa tốn thời gian vừa tốn thể lực, đặc biệt là khi vào mùa đông, nếu trên mặt đất kết băng thì càng phải cẩn thận rồi. Huống chi, nhà năm người giống như bọn họ, mấy đứa nhỏ đừng nói rồi, Thẩm Y Y cũng không gánh nổi nước, người gánh nước duy nhất chỉ có Lý Thâm rồi. Số lượng nước năm người dùng đều đặt trên thân Lý Thâm, đó cũng là áp lực không nhỏ. Trừ điều đó ra, vườn nhà ở sân sau cũng phải tưới nước, số lượng nước cần dùng càng lớn. Không bằng tự mình đào một cái giếng.

Đề nghị của Thẩm Y Y, đương nhiên Lý Thâm đồng ý, bản thân anh thấy chẳng sao cả, chủ yếu là mấy ngày nay anh phát hiện số lượng nước cô dùng bây giờ giảm bớt hơn trước kia rất nhiều. Anh biết cô làm vậy là muốn giảm bớt chút gánh nặng cho anh.

Cô thương anh, anh rất vui, nhưng anh cũng không hy vọng cô bởi vì anh mà thay đổi cách sống của mình.

"Lát nữa ăn sáng xong, anh vào thành phố tìm thợ chuyên nghiệp sang đây xem xem, nếu như sân nhà chúng ta phù hợp đào giếng thì chúng ta sẽ đào một cái." Lý Thâm nói.

"Được." Thẩm Y Y vui vẻ nói, thật ra cô biết một ít về tri thức địa lý về đào giếng, cho nên cô biết dưới mặt đất sân nhỏ nhà mình có nước: "Em không đi, anh thuận tiện giúp em đến bưu cục hỏi thử có thư của nhà em không.”

"Được."

Sau khi Lý Thâm cơm nước xong, lập tức đi vào thành phố một chuyến.

Đi một chuyến đến bưu cục trước, thư vẫn chưa có.

Lý Thâm quẹo vào nhà Chu Phong Thu, ngày hôm qua cuộc làm ăn đã thỏa thuận thành công. Trừ đi tiền vốn, tổng cộng bán lời hai nghìn đồng, dựa theo tỉ lệ đã thỏa thuận, Lý Thâm năm phần, lấy được một nghìn đồng; Chu Phong Thu bốn phần, lấy được 800 đồng; Trần Cường một phần, lấy được hai trăm đồng.

Chu Phong Thu và Trần Cường mừng rỡ như điên, không ngờ chỉ mất một ngày đã bán lời nhiều tiền như vậy, nói mãi phải chúc mừng. Lý Thâm từ chối tham dự với bọn họ, khuyên bảo bọn họ đừng quá mức rêu rao, sau đó đi tìm thợ đào giếng.

Quả nhiên thợ đào giếng nói, sân nhà bọn họ thích hợp đào giếng, mặc dù không có xác định phải đào bao sâu, nhưng thợ vẫn tìm cho một vị trí.

Vì vậy, chương trình đào giếng đã được chốt. Xác định xong vị trí, cũng không cần mời người, tự mình có thể làm được, vừa khéo gần đây Lý Thâm cũng không có việc gì. Đương nhiên, một mình anh chắc chắn là không được, phải tìm thêm hai người. Sau khi mẹ Lý biết thì nhanh chóng về nhà kêu Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành. Lúc ấy Lý Tam Hoành không có ở nhà, mẹ Lý bèn nói với Lý Đại Bân, bảo anh ta với Lý Tam Hoành cùng giúp đỡ Lý Thâm đào giếng nước. Lý Đại Bân không do dự mà đồng ý, Hà Chiêu Đệ cũng không phản đối, ngược lại còn đặc biệt ủng hộ.

Ngược lại là Giang Ái Linh, nghe nói bảo chồng của cô ta đi, câu đầu tiên cô ta nói là hỏi: "Mẹ, vậy có tiền công không?"

Cái này Thẩm Y Y vẫn chưa nói với mẹ Lý, mẹ Lý đã chạy trở về, vì vậy mẹ Lý cũng không biết có hay không, nhưng không làm trở ngại việc bà tức giận: "Đều là anh em nhà mình, đòi tiền công cái gì?"

Giang Ái Linh nghe vậy thì không vui, nhưng cô ta không dám phản bác mẹ Lý, chỉ nói: "Mẹ, có khả năng Tam Hoành không đi được rồi, bên bác cả của con sang năm muốn chăn heo, bên đội đã đồng ý, muốn thừa dịp bây giờ đang nhàn xây dựng một chuồng heo, bảo Tam Hoành qua hỗ trợ. Mẹ, con với em gái con lớn ngần này, bác cả con cũng giúp đỡ không ít, bác ấy đã mở lời, con không tiện từ chối, vì vậy..."

Nói vậy nghĩa là đã thay Lý Tam Hoành từ chối hỗ trợ Lý Thâm đào giếng rồi.

Mẹ Lý không được như ý, tức giận nói: “Lời chị nói không tính, chờ thằng ba trở về rồi tôi hỏi nó.”

Giang Ái Linh bĩu môi, không quan tâm.

Quả nhiên, sau khi Lý Tam Hoành trở về, mẹ Lý liền hỏi anh ta.

Lý Tam Hoành nhìn nhìn Giang Ái Linh, lại nhìn mẹ Lý, rất khó xử, nhưng anh ta vẫn nghiêng về vợ mình: "Mẹ, vợ con nói đúng, nhà bác cả của cô ấy giúp đỡ cô ấy không ít, bây giờ gọi con đến, con phải đi giúp một tay. Anh hai đã có anh cả rồi nhỉ, Trần Cường thân với anh hai, có thể bảo anh hai đi gọi Trần Cường giúp đỡ một tay."

Mẹ Lý hít sâu, tự nói với mình “đừng tức giận”, chẳng lẽ bà ấy không biết còn có thể gọi Trần Cường sao? Nhưng Trần Cường là Trần Cường, Lý Tam Hoành là Lý Tam Hoành!

Anh em ruột của Lý Thâm chính là Lý Tam Hoành chứ không phải Trần Cường. Dù sao đều là con trai ruột mẹ Lý sinh, đương nhiên bà hy vọng mấy đứa con trai của mình có thể ít nhiều hỗ trợ nhau. Đương nhiên, mẹ Lý còn có tư tâm khác, bà cảm nhận rõ ràng được nhà thằng hai không thích nhà thằng ba, cho nên mới nghĩ sẽ mượn cơ hội này để hai nhà hòa giải. Không biết sao hai bên đều không hiểu khổ tâm của bà.

Thẩm Y Y đúng là không hiểu, thậm chí không muốn để Lý Tam Hoành tới hỗ trợ, dù sao với tính tình đó của Giang Ái Linh, còn không biết tiếp theo sẽ chọc cho xảy ra chuyện gì. Nhưng mẹ Lý vừa nghe nói cần người hỗ trợ đã chạy về gọi người, cô muốn ngăn cản cũng không kịp. Đang suy nghĩ phải từ chối thế nào thì mẹ Lý mang vẻ mặt xin lỗi chạy tới nói với cô Lý Tam Hoành có việc không tới được.

Đây cũng hợp lòng cô, bèn nói: "Cường Tử biết nhà con muốn đào giếng, vừa mới nói muốn qua hỗ trợ, Tam Hoành không tới được thì thôi vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play